Chương 240. Bảo Nhi
"Độc Cô Bảo Nhi? Có một người tên như vậy, cô bé đang học ở lớp 5."
Từ trong mắt của ông Lưu, Sở U biết ông ta đang nghi ngờ tại sao mình lại biết rõ cái tên này.
"Gần đây thu được một số tin tức về bối cảnh của đứa bé này, cảm thấy không đơn giản. Lần này, tiện thể đến đây nên tôi muốn nhìn thử xem, đồng thời cũng muốn thông qua ông tìm hiểu tình hình.” Sở U tùy tiện tìm một lý do.
Đúng như vậy, ông Lưu nghe xong liền gật đầu, gạt bỏ nghi ngờ.
"Đi thôi, cô ấy ở tầng 3!"
"Độc Cô Bảo Nhi này tuổi thật là 10 tuổi, nhưng chưa tới một tháng nữa sẽ tròn 11 tuổi. Là một cô bé đáng yêu và hiểu chuyện."
"Cô bé này vào viện từ năm 3 tuổi. Tôi nhớ khi đó cha mẹ cô bé đã đưa cô ấy vào, vì vậy nên ghi nhớ rất kỹ. Hơn nữa Bảo Nhi này rất thông minh, thành tích khá tốt, nên được nhảy trước một lớp."
"Về phần tính cách, ừm, là một đứa trẻ không thể trêu trọc. Ha ha, những đứa trẻ cùng khối 5 đều rất sợ cô bé. Con bé có hơi kiêu ngạo, nhưng lại khá tương xứng với họ kép trong tên của cô bé. Lạnh lùng ngạo mạn, làm ủy viên học tập ở lớp."
Nghe viện trưởng giới thiệu về tình hình của đứa bé này, Sở U gật đầu, đáy lòng có chút ngọt ngào.
"Ông Lưu hiểu rất rõ về tình hình của đứa trẻ này nha."
"Này, đứa trẻ này là trọng điểm quan tâm của viện chúng tôi, làm sao tôi có thể không biết rõ chứ. Dựa vào hệ thống của viện, sau này con bé phải vào được tập đoàn Thiên Sở của cậu."
Sở U lờ mờ biết được, ở đây có một hệ thống bí ẩn. Chính là những học sinh có biểu hiện nổi trội xuất sắc lạ thường, sẽ được đào tạo thành những tài năng ưu tú trong tương lai. Thấm nhuần văn hóa và được giáo dục sự trung thành với tập đoàn từ khi còn nhỏ. Nếu đứa trẻ vẫn giữ vững sự xuất sắc nổi bật đó, sẽ trực tiếp bước vào bộ phận cấp cao của tập đoàn Thiên Sở.
Không bao lâu, hai người đã đi tới phòng học của Bảo Nhi.
Sở U đứng cùng một chỗ với ông Lưu, lúc này ông Lưu chỉ lên trên cửa sổ nói: "Cậu xem, ngồi ở vị trí thứ tư từ trên xuống của hàng ba, chính là cô bé Độc Cô Bảo Nhi."
Sở U nhìn theo hướng đó, khi thấy gương mặt của đứa trẻ này trong lòng liền chấn động mạnh. Cuối cùng đã xác định được, đứa bé gái với vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu kia chính là bạn gái kiếp trước của mình, vẫn luôn như hình với bóng, giúp cho mình thoát ra khỏi bóng ma không chịu cầu tiến.
Bây giờ, Bảo Nhi đang chú ý nghe giảng với mái tóc tết đáng yêu, trên trán còn vương vài sợi tóc mái, đôi mắt to sáng ngời tập trung tinh thần. Cô bé mặc một bộ váy công chúa mùa hè, chẳng qua là nhìn kiểu dáng hơi cũ kỹ một chút.
Bên trong phòng học không có điều hòa, chỉ có quạt trần không ngừng thổi, mục đích nghe rất hay: "Tăng cường sức khỏe!"
Dường như Bảo Nhi đã nhận ra điều khác thường, ánh mắt của cô bé bỗng nhiên nhìn Sở U đứng ngoài cửa sổ mà không hề báo trước. Giờ phút này, Sở U và cô bé nhìn nhau, ánh mắt Bảo Nhi không có chút tạp chất, mắt to đen tuyền cực kỳ tinh khiết.
Gương mặt trong đầu và đứa bé gái trước mặt từ từ chồng khớp lên nhau. Ngay lúc Sở U đang đắm chìm vào đó thì khoảnh khắc tiếp theo...
Đột nhiên hắn thấy Bảo Nhi đứng lên, vươn tay chỉ thẳng vào Sở U vẻ mặt lơ ngơ, nói với cô giáo trên bục giảng: "Thưa cô, người kia cứ nhìn em!"
Mẹ nó... Bảo Nhi này!
"Bịch" một cái, cả lớp hơn bốn mươi học sinh đồng loạt nhìn về phía này. Cô giáo cũng ngạc nhiên nhìn về phía hai người ở bên ngoài cửa sổ. Khi thấy một trong số họ là viện trưởng cô giáo lập tức nói với Bảo Nhi: "Được rồi, Bảo Nhi ngồi xuống." Nói xong liền chạy ra ngoài.
"Giới thiệu với cô, vị này là giám đốc của tập đoàn Thiên Sở, Sở U. Hôm nay tới đây thị sát tình hình khu viện." Lúc này ông Lưu mới nói.
"Xin chào, vừa rồi quấy rầy học sinh của cô nghe giảng thật là ngại quá." Sở U từ tốn nói, đồng thời đưa tay ra.
"Không sao không sao." Cô giáo vội vàng xua tay, sau đó bắt tay Sở U rồi quay trở về lớp học.
Sở U nhìn theo nói với ông Lưu: "Trưa nay tôi muốn ăn cơm riêng với Độc Cô Bảo Nhi, tôi có mấy chuyện muốn hỏi cô bé."
"Được thôi, chuyện này hoàn toàn không có vấn đề gì." Nói xong hai người cũng không dừng lại đây, lướt qua trường trung học và trường cấp 3 rồi mới rời khỏi nơi này.
Tiếng chuông báo hết tiết cuối vang lên, đã đến giờ ăn cơm của học sinh và nhân viên. Một lượng lớn trẻ em lập tức chạy ra từ những cánh cửa phòng học.
Độc Cô Bảo Nhi cũng đứng dậy, lấy cặp lồng cơm từ trong ngăn bàn ra, chuẩn bị tới căn tin ăn cơm. Đúng lúc này cô giáo liền gọi cô bé lại.
Vẻ mặt cô giáo nhìn Bảo Nhi rất nghiêm túc, Bảo Nhi chưa bao giờ thấy cô giáo nhìn mình như vậy, trong lòng có hơi lo lắng.
"Bảo Nhi, em đã biết người trẻ tuổi ban nãy là ai chưa? Cậu ấy là người lãnh đạo trực tiếp của tập đoàn Thiên Sở mà tương lai em muốn vào đó, là sếp lớn nhất!" "Tất cả chi phí ăn mặc tới trường của em đều do cậu ấy cung cấp."
"À, em biết rồi, có cần em xin lỗi ngài ấy không?" Trong nháy mắt có thể thấy được dáng vẻ khẩn trương của Bảo Nhi, nhát như cáy nhỏ giọng nói. Dáng vẻ nhỏ bé khiến người ta thương yêu.
Dường như cô giáo nhận thức được giọng điệu của mình đã quá nghiêm khắc, cô xoa dịu cô bé: "Không cần, cậu ta để mắt tới em đó!" Cô giáo tươi cười tiếp tục nói: "Chẳng qua là muốn em ăn cơm với cậu ấy, đây là tự cậu ấy chỉ đích danh em, có thể nói là vinh dự cho em đó. Cô nói cho em biết, khi cậu ấy hỏi tới tình hình của viện khu, em cứ nói theo hướng tốt nhé, có biết không?" Sau đó, cô giáo vừa đi vừa nói với Bảo Nhi một vài điều cần chú ý.
Nghe nói người ta không thèm để ý tới hành vi của mình khiến Bảo Nhi bỗng chốc yên lòng, nhưng đồng thời lại có hơi căng thẳng và phấn khích, ăn cơm cùng sếp lớn nhất của tập đoàn Thiên Sở sao? Còn phải nhận câu hỏi, Bảo Nhi cảm thấy áp lực không nhỏ.
Trong phòng ăn, nhóm người Sở U và ông Hướng cùng nhau xem các nhân viên công tác ở nơi đây cầm khay thức ăn mới nhất. Sau khi rửa sạch mới được dùng để đựng đồ ăn tại khu vực lựa chọn món.
Không có gì đặc biệt, Sở U tự lấy mấy món ăn vào khay của mình rồi đi tới một chỗ ngồi tách biệt. Về phần Bảo Nhi, đương nhiên sẽ có người sắp xếp.
Hắn ăn vài miếng, hương vị cũng tạm được, dù sao cũng không thể so với nữ đầu bếp trong nhà được.
Không bao lâu sau, một cô bé xinh đẹp cầm một cặp lồng cơm và đồ ăn đi tới trước mặt Sở U.
"Xin chào chủ tịch!" Tiếng nói non nớt êm tai.
Nhìn gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi lại càng xinh đẹp, chẳng qua là thấy được Bảo Nhi đang rất căng thẳng.
Sở U nở nụ cười ấm áp: "Lại đây ngồi đi."
Sau đó Bảo Nhi và Sở U lần lượt ngồi xuống. Đặt hộp cơm lên bàn, nhìn đống đồ ăn mình tự xới đầy, Bảo Nhi chợt phát hiện cô bé không hề thèm ăn...
"Em bao nhiêu tuổi rồi?" Sở U cười tủm tỉm nhìn Bảo Nhi, kiếp trước lại dám giấu diếm nói dối tôi mới 19 tuổi.
"Em 10 tuổi, tuổi mụ sắp lên 11." Bảo Nhi không ăn cơm.
"Ừm, em tên là Độc Cô Bảo Nhi đúng không?"
"Sống ở đây có tốt không?"
"Bảo Nhi, ăn cơm đi."
Nhìn thấy Bảo Nhi không hề động đũa, Sở U mở miệng nói: "Thức ăn của căn tin không ngon sao?"
Bảo Nhi lắc đầu: "Thức ăn hôm nay rất ngon mà." Nói xong lại cầm đũa lên bắt đầu ăn. Nhìn dáng vẻ ăn cơm của Bảo Nhi, Sở U bỗng nhiên có hơi cảm động, tình cảnh này thật đúng là kỳ diệu!"