Chương 468. Hắn nên làm gì đây?
Có chuyện gì với mình vậy? Sở U mở to đôi mắt nhìn mình trong gương, mà trong gương hắn cũng nhìn vào chính chình bằng vẻ mặt kinh hoàng.
Nhìn chằm chằm đôi mắt màu xám một cách cẩn thận, hắn phát hiện màu xám này cũng không giống như biểu hiện cho bệnh lý, mà là màu xám giống như "Mắt đẹp". Có cảm giác phi thường thần bí trong truyện huyền huyễn, giống như Thiên Thành từ lúc sinh ra đã có.
Trừng mắt nhìn, không có cảm giác bất thường nào. Hắn lập tức cẩn thận "Lắng nghe" các bộ trong cơ thể, cũng không có bất thường nào, hắn không cảm thấy đau ở bất kỳ vị trí nào.
Đột nhiên hắn lại tập trung nhìn chằm chằm mình trong gương một lần nữa, nhìn bộ dạng của mình như vậy, hắn bất ngờ nắm má phải của mình, một cơn giận dữ không thể tả nổi lên trong trong lòng!
Đối tượng của sự cơn giận này rất mơ màng, giống như cơn giận vừa rồi của mình chỉ là do chính mình ảo tưởng? Có thể nhìn thấy là, bản thân trong gương cũng có vẻ giận dữ.
Ông là tổ tiên của tôi! Giờ phút này hắn không muốn đeo dây xích, nhưng cơ thể lại có vấn đề, nếu như làm lỡ việc lớn của chủ và thợ, hắn…
"Rắc rắc rắc "
Thời điểm trong đầu đang suy nghĩ lung tung, tấm gương bỗng nhiên phát ra tiếng "Rắc". Trên tấm gương xuất hiện vết nứt, hơn nữa vết nứt càng ngày càng nhiều, tốc độ rất nhanh.
Cuối cùng chỉ nghe tiếng "Đùng!" vang thật lớn, tấm gương gắn trên tường đều vỡ nát! Ào ào rơi rải rác trên bồn rửa mặt và trên mặt đất, phát ra nhiều âm thanh chói tai.
Lúc này trên lầu có tiếng bước chân dồn dập, Lâm Lạc Nhi nghe được bên dưới có âm thanh bất thường, nên vội vã xuống xem sao.
Sở U đã ngừng nghĩ loạn từ lâu, vẻ mặt đờ đẫn nhìn mọi thứ trước mắt.
Tình huống của hắn lại là như thế nào đây?!
Một đoạn ký ức hiện lêb trong đầu, Sở U nhớ tới việc ly nước bị nứt vào buổi tối hôm ấy.
Chuyện này...Hắn, giống như đang nắm giữ một loại sức mạnh nào đó mà hắn cũng không biết?!
"Cậu Sở, có chuyện gì xảy ra vậy?" Đúng lúc này, giọng nói quan tâm của Chu Chỉ Quân vang lên ngoài của.
Sở U vội vàng phục hồi lại tinh thần, trong mắt hắn xuất hiện chút hoảng loạn.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nên giải thích thế nào về đôi mắt của mình? Sau đó hắn bình tĩnh lại, giọng nói không rõ ràng: "Không có gì, tấm gương bị hỏng rồi."
Lúc này Chu Chỉ Quân đã đứng ở cửa, đầu tiên là nhìn phòng vệ sinh lộn xộn với vẻ mặt kinh dị, cuối cùng cúi đầu nhìn chằm chằm những mảnh vỡ dưới chân Sở U.
"Sở U, đây là. . . Tình huống thế nào." Sắc mặt Lạc Nhi hơi kinh hoảng cũng xuất hiện ở cửa, cúi đầu nhìn Sở U.
Sở U nghiêng đầu, nhìn hai người phụ nữ đứng ở cửa, không nói một câu, cứ nhìn như vậy.
Rõ ràng hai người phụ nữ bị động tác của hắn dọa hết hồn rồi, nhưng cũng chỉ được một lúc, vẻ mặt của họ lập tức khôi phục như bình thường. Điều này khiến cho Sở U kinh ngạc, lẽ nào các cô ấy không nhìn thấy đôi mắt bất thường của hắn sao?!
Lâm Lạc Nhi cẩn thận lách những mảnh vỡ thuỷ tinh đi vào, vươn tay nắm cánh tay của hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, vừa quan tâm vừa lo lắng hỏi hắn: "Anh không sao chứ? "
Đưa tay sờ sờ gò má của mình, rồi lại lắc đầu, "Không sao rồi, quét dọn mấy thứ trên đất đi." Nói xong hắn cau mày đi ra ngoài.
Bên trong chỉ còn Lâm Lạc Nhi và Chu Chỉ Quân em nhìn chị, chị nhìn em, cuối cùng Lâm Lạc Nhi nhẹ giọng nói: "Chị Chỉ Quân, em quét dọn cho chị đi làm việc bận của chị đi."
"Thịch thịch thịch. . ." tiếng bước chân lên lầu truyền tới, Sở U bước nhanh lên lầu hai rồi đi vào phòng ngủ của mình. Dọc đường đi đầu hắn rất loạn, hắn không biết mình đang nghĩ gì, quá nhiều chuyện kỳ lạ bỗng nhiên xảy ra, hơn nữa còn liên quan tới cơ thể của hắn.
Cơ thể là tiền vốn để làm cách mạng đó, phương diện này nhất định không thể có bất kỳ sai lầm nào, nếu không thì tất cả sẽ "Biến mất"!
Sở U bước vào phòng ngủ, đu vào phòng vệ sinh, bật đèn lên. Trong này cũng có một tấm gương, lần thứ hai Sở U nhìn chính mình. Bây giờ đôi mắt của hắn đã khôi phục lại màu đen như bình thường, không có đôi mắt quỷ dị như lúc nãy.
Đưa tay chạm trên mặt gương, đặc biệt là sờ bên mắt trái, sờ soạng rồi lại mò, ánh mắt trong gương của hắn không thể giải thích được, giống như không có gì đặc biệt, lại giống như đang giấu một lực lượng nào đó.
Lần thứ hai hắn nhắm mắt lại, hành động rất ung dung, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Hắn ngừng thở một lúc, lại hít vài hơi thật sâu, lồng ngực hơi nhấp nhô, cứ như vậy duy trì 10 giây. Bỗng nhiên hắn mở đôi ra, tiêu cự trong mắt lập tức khóa chặt một chai mỹ phẩm dưỡng da bằng pha lê bên cạnh bồn rửa mặt. Một giây đó Sở U sâu sắc cảm nhận được có gì đó đang xao động trong cơ thể mình, tiếp theo da mặt hắn tê rần.
"Đùng!" một tiếng vang giòn, vật phẩm kia trong chớp mắt nổ tung...
Hắn nghiêng đầu tập trung nhìn mình trong gương, có thể nhìn thấy được, đôi mắt bình thường đã biến thành màu xám kỳ lạ.
Thì ra...cơ thể của hắn thật sự có vấn đề, thì ra...hắn thật sự nắm giữ một sức mạnh nào đó.
Chuyện này thật sự khó có thể tin nổi, lẽ nào đây là năng lượng đặc biệt do hắn sống lại mà có sao?!
Sở U sống lại phải trải qua loại chuyện khó tin như thế này. Vì vậy lúc đối mặt với tình huống này hắn chỉ cảm thấy kinh hãi, sau đó lập tức bình tĩnh lại.
Thay đổi. . . Thật sự đã thay đổi rồi! Tất cả đều không giống kiếp trước.
Hắn hơi rũ mi mắt xuống, vẻ mặt trầm ngâm. Khi nhìn mình trong gương một lần nữa, đôi mắt đã khôi phục lại như bình thường. Sau khi cảm giác trải nghiệm đặc biệt kia biến mất, Sở U yên lặng nhặt các mảnh vỡ trên bồn rửa mặt.
Chuyện như vậy rõ ràng giống như sống lại, là bí mật thuộc về hắn không thể cho ai biết. Nếu như không bị người khác phát hiện, hẳn là hắn sẽ trực tiếp mang vào mộ. Ngay cả người thân mật nhất cũng không thể nói.
Ở trên thế giới này, có người giống như hắn tồn tại hay không? Bỗng nhiên, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn.
Hay là chỉ có một mình hắn, được sống lại một lần nữa?!
Đem các mãnh vở thủy tinh vứt vào thùng rác, hắn liền rời khỏi nhà vệ sinh, sau đó trầm mặc ngồi bên mép giường. Hắn cúi đầu thật sâu, mái tóc màu đen cũng thay đổi quỹ đạo ban đầu, cả người trông thật bất lực và cô đơn.
Lúc này tiếng bước chân ở ngoài hàng lang vang lên, nhưng Sở U vẫn không có cử động.
"Cạch!" trong nháy măt, đèn trong căn phòng sáng lên, sau đó một giọng nói dịu dàng vang lên: "Sở U, anh bị làm sao vậy?"
Vào lúc này, Sở U đã nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện...
Bên cạnh xuất hiện mùi hương dễ ngửi, Lâm Lạc Nhi đi tới bên người hắn ngồi xuống, vươn một tay đặt trên lưng Sở U, mặt lo lắng nhìn người đàn ông của mình, "Nói cho em nghe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Giống như vừa sống lại, cơ thể Sở U không nhúc nhích, sau đó mới có phản ứng, quay đầu nhìn Lâm Lạc Nhi, vẻ mặt của hắn làm Lâm Lạc Nhi giật mình.
Vẻ mặt này giống như một loại vẻ mặt bi thương , "Lạc Nhi, anh không thể quay về. . . Anh thật sự không thể quay về rồi!" Câu cuối cùng nói ra đặc biệt đau khổ.
"Làm sao vậy Sở U, anh đừng dọa em, anh nói vớ vẩn gì vậy?" Nghĩ đến trong bàn máy tình có khẩu súng thật, Lâm Lạc Nhi lo lắng đau lòng nói, đồng thời nhanh chóng liếc về hướng đó.
Cô thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng chỉ có một khoảng thời gian ngắn, rốt cuộc Sở U xảy ra chuyện gì, lẽ nào là nhận được tin tức rất xấu trong điện thoại?!
Không biết dũng khí tới từ đâu, bỗng nhiên hai tay Lâm Lạc Nhi nâng gò má của Sở U lên, vẻ mặt nghiêm túc và lo lắng nhìn chằm chằm người đàn ông của mình.
"Có phải là thân phận của trò chơi bị phát hiện rồi không?!"
...