Chương 470. Bảo Nhi, em đang làm gì vậy (1)
Cùng lúc Sở U rời đi, Lâm Lạc Nhi nhào lên chiếc giường mềm mại, dường như ngửi thấy mùi ga trải giường thoảng thoảng trong mũi, cô chỉ hé ra một con mắt liếc nhìn Sở U, giọng nói dịu dàng quyến rũ như tơ: "Em cũng muốn tắm cùng anh."
"Ha ha, vậy thì em tự lại đây đi." Hắn không quay đầu lại, vừa nói vừa đi đến buồng tắm.
Khẽ cong khóe môi, Lâm Lạc Nhi từ trên giường bò xuống, chỉ cảm thấy cả người mất sức và cơ thể như nhũn ra, chóng mặt nhưng đầu óc lại vẫn hơi tỉnh táo. Nhìn Sở U đi vào phòng vệ sinh, mái tóc hơi rối kèm theo dáng vẻ này của cô càng lộ ra một loại cảm giác dụ hoặc khác thường.
Tìm mãi mà chẳng kiếm được đôi giày, Lâm Lạc Nhi quyết định đi chân trần luôn, xiêu vẹo bước đi như trên mây, thế mà thực sự đi vào phòng vệ sinh có Sở U trong đó.
Cũng cùng thời gian, trong trò chơi Thiên Thế, Triệu Phi Yến đăng nhập.
Vừa lên mạng cô đã mở cột bạn tốt, lại ngạc nhiên phát hiện cả Sở U lẫn Lâm Lạc Nhi đều không online.
Trải qua sàng lọc một hồi, Triệu Phi Yến đã có thể xác định tất cả đám đàn ông trên danh sách có mặt trong lần tụ hội kia không có ai ăn khớp với U Dạ cả.
Điều này khiến cô càng hoang mang, càng lúc càng nhìn không thấu người tên Sở U này. Nếu U Dạ đã không ở đây vì sao hôm đó lại có thể kể tỉ mỉ tình huống tụ hội như thể hắn tận mắt chứng kiến vậy, chuyện này cũng không thể nghe từ tin đồn được. Cẩn thận nhớ lại cảm giác khi đó, Triệu Phi Yến dám khẳng định lúc ấy Sở U nhất định ở đây.
"Cô sẽ điên mất!" Bất thình lình, Triệu Phi Yến nhớ tới lời Sở U từng nói với cô.
Chẳng biết từ lúc nào trời đã tối đen, nhưng Chu Chỉ Quân làm sao cũng không thể ngủ được, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm trần nhà đến ngẩn người.
Cô có thể tưởng tượng được, lúc này đôi tình nhân nhỏ đang ở trên gác làm loại chuyện củi khô bốc lửa ấy nha?! Còn cô thì sao? Cũng đã lâu rồi cô chưa chạm đến đàn ông.
Những phụ nữ còn ngây ngô kia biết cái gì là rên rỉ vui thích chứ? Nếu là cô, cô cam đoan có thể khiến hắn…
Nghĩ đến đây, Chu Chỉ Quân nhắm lại đôi mắt xinh đẹp sau đó lắc lắc đầu. Ôi, mình đang nghĩ đến cái gì vậy.
Mặc dù trong đầu hiện đầy cảnh nóng bỏng nhưng Chu Chỉ Quân hiểu rõ chính mình, người cô nóng lên, gương mặt đỏ ửng, cơ thể đã có phản ứng…
Cơ thể trong chăn đệm giật giật, hai chân giao nhau kẹp chặt, sau đó cô nghiêng người ngủ, đôi mắt đẹp nhắm chặt không muốn nghĩ bất cứ điều gì, chỉ hy vọng dùng cách này để nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Có lẽ còn tác dụng của rượu nên Chu Chỉ Quân làm vậy cũng có chút hiệu quả, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới, chỉ là trong khoảnh khắc sắp mơ màng, một đoạn hình ảnh xấu hổ không thể tả đập vào mắt cô cùng với ý nghĩ chợt lóe lên, khuôn mặt Chu Chỉ Quân tức khắc hồng hào, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười.
Đoạn hình ảnh đó chính là thế này: Cô thô lỗ cởi quần Sở U, sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà phun ra nuốt vào thứ cứng như sắt của hắn, cuối cùng giống như hổ đói liếm láp giống nòi mà hắn phun ra…
Mang theo hình ảnh tràn đầy ý dâm như vậy, Chu Chỉ Quân tiến vào mộng đẹp.
Trong phòng ngủ chính trên tầng hai, đúng là có hai người đang dây dưa với nhau. Sở U nhìn Lâm Lạc Nhi cả người mất sức hít thở khe khẽ đè lên người mình, cảm nhận sự đè ép trước ngực, hắn âm thầm sảng khoái. Hai tay hắn để trong chăn đệm lại sở lên cặp mông mềm mại của cô lần nữa, cảm giác truyền đến bàn tay cực kỳ tốt, mềm mại, trơn nhẵn, tươi trẻ và đầy đặn, lại phối thêm thanh âm mềm mại truyền đến bên tai, hắn cảm thấy mình sắp nhịn không nổi rồi.
Cũng trong lúc này, Sở U bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề cơ thể của mình, nếu như giữ lại thứ đó bên trong thì Lạc Nhi có thể bị hắn lây nhiễm hay không?! Hoặc nếu như mang thai, đời sau có khả năng kế thừa dị năng của hắn không? Những ý nghĩ này đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt sau đó Sở U đánh tan chúng. Hắn đang nghĩ gì thế này, điều thứ nhất còn có khả năng xảy ra, điều thứ hai thì không thể! Với lại coi như lần trước đó không lưu lại thì khúc dạo đầu hắn đã tiết một lượng lớn vào trong cơ thể Lâm Lạc Nhi rồi, nếu thực sự có tính lây nhiễm thì chuyện cũng đã xong, dù sao hai người củi khô bốc lửa mà không dùng biện pháp an toàn nào.
Kỳ thực Sở U ghét dùng biện pháp an toàn, đeo thứ kia cứ có cảm giác như: mặc áo mưa tắm gội vậy…
Đã như vậy rồi hắn cần gì phải tự khiến mình cảm thấy khó chịu, kiếm thêm trò ép buộc mình chứ?
Lúc này, Sở U bắt đầu co lại đầu gối, chăn đệm nhô lên, giữa sự lay động đó, một góc chăn đệm lệch khỏi vị trí vốn có. Trong hoàn cảnh tối tăm không dễ nhìn thấy này, bờ mông cong cong, mềm dẻo lại trắng nõn và đầy đặn của Lâm Lạc Nhi lộ ra ngoài. Ở trên đó có một bàn tay to lại bắt đầu chơi đùa nhào bóp thỏa thích, bên dưới chuyển động kịch liệt không ngừng mạnh mẽ ra vào, cuối cùng dùng thứ biểu tượng của đàn ông đâm thẳng tới.
Trong phòng ngoại trừ âm thanh dây dưa của hai người thì còn có thể nghe thấy tiếng nước “òm ọp” có tiết tấu.
Theo cơ thể co rúm lại, chất dục vọng thỏa thích bắn vào trong cơ thể Lạc Nhi. Sở U nhìn vẻ mặt mơ màng không rõ của Lâm Lạc Nhi, khẽ thì thầm bên tai cô, hắn cảm giác được cơ thể mình vẫn còn xao động và lửa dục đốt nóng. Nhưng mà hắn lại không thể làm thêm lần nữa, thôi quên đi, ngày mai còn chút chuyện phải làm nên dừng lại ở đây thôi.
Đồng thời một đoạn ký ức hiện lên trong trí óc, điều này càng khiến Sở U nhớ tới chuyện kiếp trước đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp tuổi tác khoảng 35, đó là một kí ức có ấn tượng cực sâu với hắn. Sau khi bị cô ép khô, một tuần lễ sau đó hắn đều bật hình thức hiền giả, cảm giác không còn muốn nghĩ tiếp đến chuyện bạch bạch bạch…
"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa truyền đến, Độc Cô Bảo Nhi ngồi trên bàn học. Lúc này đang nghịch điện thoại, đồng thời còn đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Sở U hay không, nhưng nhìn thời gian trên điện thoại di động hiển thị là 7 giờ 51 phút, thầm nghĩ không phải còn 9 phút nữa sao, chờ 9 phút sau lại gọi… Sau khi nghe được tiếng gõ cửa, vẻ mặt cô lập tức thay đổi, để di động xuống, nghiêng đầu, đôi mắt to tròn trong sáng nhìn chòng chọc cửa phòng, lồng ngực nhỏ hơi phập phồng lên xuống, không hề lên tiếng nói chuyện.
"Bảo Nhi, là thầy giáo Tần đây, em có thể mở cửa ra không?" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của gã thầy giáo biến thái kia.
Bảo Nhi vẫn không mở miệng nói chuyện, nhìn chằm chằm cửa ra vào với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Lúc này, có thể nghe được tiếng vặn chốt cửa nhưng bởi vì cửa đã bị Bảo Nhi khóa trái lại trước đó nên không hề mở ra.
"Bảo Nhi, chương trình học của em tụt lại rất nhiều, thầy thấy em cần phải học bù, em có thể mở cửa cho thầy được không?"
"Em không cần, em có thể theo kịp chương trình học." Cảm giác bị gã ép cho hết cách, Bảo Nhi lớn tiếng nói vọng ra từ trong phòng.