Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 471. Bảo Nhi, em đang làm gì vậy (2)

Chương 471. Bảo Nhi, em đang làm gì vậy (2)


Ngoài cửa rơi vào yên tĩnh, sau đó lại truyền tới tiếng nói: "Em đừng nghịch điện thoại di động suốt như vậy, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kết quả học tập của em. Em mau mở cửa ra đi, nếu không thầy sẽ báo cáo lại cho phòng giáo vụ, đến lúc đó có mất điện thoại rồi bị nhốt vào phòng kín thì cũng đừng oán trách thầy." Đối phương dường như muốn kiếm biện pháp uy hiếp cô.
"Thầy phiền thật đấy, em không mở cửa." Bảo Nhi không biết lấy can đảm từ đâu đập mạnh một phát, vẻ mặt giận dữ ửng hồng.
Cô làm như vậy cũng có phần tự tin, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lớn lên trong hoàn cảnh một thân một mình lâu cũng giúp Bảo Nhi học được rất nhiều bản lĩnh ứng phó những việc khó khăn. Dưới tình huống không có bất cứ chỗ dựa nào, thì rất nhiều việc cần đứa bé mồ côi như cô tự mình giải quyết. Trong quá trình đó tâm trí và sức quan sát cũng không ngừng lớn mạnh.
Điều này thực ra cũng là một phương thức giáo dục ngầm trong trại trẻ mồ côi, vấn đề này Sở U không biết và hắn không thể hiểu. Phải biết rằng phần lớn những đứa trẻ mồ côi này sẽ phải vào tập đoàn Thiên Sở nhậm chức trong tương lai, cũng đồng thời chiếm giữ các bộ phận quan trọng. Vậy nên chúng đã được bồi dưỡng và rèn luyện bản lĩnh giải quyết công việc độc lập ngay từ nhỏ, đây chính là một trách nhiệm giáo dục khác của nơi này.
Sự tự tin của Bảo Nhi bắt nguồn từ chính Sở U. Mặc dù lúc này trong lòng cô có chỗ dựa dẫm nhưng vẫn còn khẩn trương và sợ hãi, dù sao cũng gây xích mích với thầy giáo mà!
Ở trại trẻ mồ côi, giáo viên chính là cha mẹ, là chỗ dựa lớn nhất của đám trẻ này!
Giáo viên ở đây có sức ảnh hưởng cực lớn đối với chúng, mỗi một môn học của chúng đều cần có giáo viên cho điểm. Điểm này rất quan trọng, bởi vì nó liên quan đến vấn đề phân phối tài nguyên cho cả đám! Không chỉ vậy, đây mới chỉ nêu lên một mục thôi, còn có rất nhiều mục khác nữa. Tóm lại giáo viên đối với chúng mà nói chính là ông trời!
Hậu quả của việc xích mích với giáo viên rất nghiêm trọng, cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng. Chuyện này có nghĩa là cô nhi nào gây xích mích với giáo viên chính là “dị đoan”, cần phải tăng cường quản giáo, biện pháp rất nghiêm khắc. Nếu như tư tưởng vẫn không uốn nắn được thì chỉ có thể chuyển giao đến viện phúc lợi. Nói về viện phúc lợi, cái tên thì êm tai thật đấy nhưng đối với đám trẻ ở trại trẻ mồ côi mà nói thì giống như địa ngục kinh khủng, cuộc sống sau này không có chút hy vọng!
Hàng ngày trại trẻ mồ côi đều truyền đến với đám trẻ rằng, tiến vào viện phúc lợi có nghĩa là những viễn cảnh tương lai tốt đẹp sẽ hóa thành hư không. Đồng thời họ cũng phóng đại nói xấu đủ loại hoàn cảnh của viện phúc lợi, mà viện phúc lợi trong hiện thực thật ra cũng đúng như thế thật.
Thầy giáo đứng ngoài cửa yên lặng lần nữa, sau đó không nói gì thêm mà rời đi.
Cơn tức giận của Bảo Nhi như thủy triều rút xuống, thay vào đó là sự lo lắng và sợ hãi tràn đầy tâm trí, đôi mắt to tròn sáng ngời bỗng nhiên mơ hồ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, lã chã chực khóc, rốt cuộc từng hạt như viên trân châu nhỏ rơi xuống.
Vì sao lại thành bộ dáng này? Cô đã làm sai điều gì? Nức nở khe khẽ, Bảo Nhi lau nước mắt, lại ngồi lên, nước mắt vẫn rơi không ngừng, mới chớp đôi mắt to tròn một cái là nước mắt lại chảy xuống.
Thật ra đã lâu lắm rồi Bảo Nhi không có dáng vẻ này, từ sau khi hiểu ra quy luật sinh tồn, cô vẫn luôn cố gắng làm một học sinh tốt, là hình tượng tốt đẹp trong mắt giáo viên, nhưng có một số việc không phải cứ làm một tấm gương tốt là có thể bình yên vô sự, chỉ có thể trách thế giới của người lớn quá mức phức tạp…
Bảo Nhi lúc này giống như một nhành hoa lê trĩu nặng mưa xuân(1), cô nhìn về phía chiếc điện thoại trên bàn, mắt đỏ hoe nức nở cầm điện thoại lên, hiện tại đã 8 giờ tối, bình thường giờ này anh trai kia đã gọi điện thoại tới rồi.
(1)Lê hoa nhất chi xuân đái vũ – thơ Bạch Cư Dị.
Nhìn chằm chằm số điện thoại này khoảng chừng một phút, rốt cuộc Bảo vẫn không có gan ấn xuống phím gọi trên màn hình. Quy tắc sinh tồn ở nơi này nói cho cô biết, một khi bị anh trai kia biết được, như vậy sự việc sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát, kết quả xảy đến không rõ, chỉ lệch khỏi mong muốn của bản thân một chút thôi, kết quả khó có thể tưởng tượng nổi.
Chính việc phải đối mặt với loại khủng hoảng không biết tên này khiến Bảo Nhi nhỏ tuổi mất đi can đảm.
Bảo Nhi nhấn phím thoát, suy nghĩ một chút lại ấn vào biểu tượng tìm kiếm, sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại, cô nhập mấy từ then chốt: Suy nghĩ của người lớn đối với bé gái!
Tìm mãi mà chẳng kiếm được đáp án khiến mình hài lòng, sau đó cô bắt đầu nhớ tới lời đồn, vài học sinh lớp lớn nói đủ loại chuyện về một số giáo viên ở trại trẻ mồ côi.
Bọn họ nói có vài cô gái có cử chỉ thân mật với thầy giáo nào đó, khẳng định là đã xảy ra chuyện kia.
Chuyện kia là chuyện gì? Yêu đương sao?
Lúc này tiếng gõ cửa lại truyền tới, nhưng là nhân viên bảo vệ: "Bảo Nhi, tắt đèn đi cháu, nên đi ngủ rồi." Giọng nói cũng không quá nghiêm khắc.
"Dạ vâng, cháu ngủ ngay đây ạ!" Giọng nói của Bảo Nhi có hơi khàn khàn.
Bảo vệ ngoài cửa cũng không phát hiện điều gì, chẳng nói thêm liền rời đi.
Bảo Nhi tắt đèn bàn, tắm rửa xong cũng lên giường, nhưng không hề ngủ mà chui rúc trong chăn xem điện thoại di động.
Những ngày qua, Bảo Nhi - đã thông thạo cách dùng điện thoại di động – thông qua nó hiểu ra rất nhiều thứ bên ngoài…
Sau đó Bảo Nhi không xem những nội dung vô bổ đó nữa mà xem chút tình huống của trường học bình thường, đồng thời ý nghĩ nào đó sớm đã chôn trong đáy lòng càng ngày càng rõ ràng…
Chẳng mấy chốc đến mười hai giờ đêm, ở suốt quá trình đó Bảo Nhi ngủ mấy lần, nhưng đều tỉnh lại, sau khi tỉnh lại nhìn điện thoại, ý nghĩ mới manh nha trong lòng kia dường như không ngừng sinh sôi nảy nở.
Đúng lúc cơn buồn ngủ ập tới lần nữa, Bảo Nhi cảm thấy buồn ngủ vô cùng, mí mắt sụp xuống, nhưng ngay trong thời điểm ý thức mơ hồ, tiếng bước chân mấy ngày nay chưa từng xuất hiện lại vang lên.
Ông ta lại đến nữa! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Bảo Nhi, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?! Sao còn chưa từ bỏ!
Bỗng nhiên, Bảo Nhi vén chăn lên, lập tức từ trên giường ngồi dậy, ngay sau đó một ý nghĩ bỗng nhiên nảy ra, sự tức giận trong lòng kéo theo càng nhiều ý nghĩ căm tức, đồng thời cô cũng quyết định phản kích!
Ngừng thở, giờ phút này ngay cả thở mạnh Bảo Nhi cũng không dám, đôi mắt to trong bóng tối xuyên qua ánh sáng bên ngoài cửa sổ nhìn rõ thứ kia, chỉ thấy cô cầm điện thoại lên, hướng về phía bóng đen xuất hiện ngoài cửa sổ.
Hai chân của bóng đen nhón lên lần nữa, lúc khuôn mặt chữ điền của đối phương xuất hiện trên cửa sổ, trong chớp mắt Bảo Nhi vội vã ấn liên tiếp vào nút chụp hình!
Trong bóng tối cũng không hiện đèn flash, Bảo Nhi không biết, kẻ ngoài cửa sổ cũng vậy, chiếc điện thoại Sở U cho Bảo Nhi này thuộc loại cao cấp nhất, mặc dù không phải đắt nhất nhưng cũng trị giá 400.000 nhân dân tệ, còn sang trọng hơn cả iPhone Plus và iPhone X rất nhiều. Tính năng cũng rất mạnh mẽ, có khả năng chụp hình ban đêm rõ nét mà không kèm flash, đồng thời trang bị kỹ thuật tự động mô phỏng đối chiếu ảnh nhân vật! Khá cao cấp!
"Bảo Nhi, em đang làm gì vậy?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất