Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 472. Xin hãy mang Bảo Nhi đi (1)

Chương 472. Xin hãy mang Bảo Nhi đi (1)


Giọng nói sâu thẳm như tiếng thì thầm của ma quỷ. Vóc dáng nhỏ bé của Bảo Nhi run cầm cập, cô hoảng loạn bấm chọn chế độ quay video.
"Trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ, vẫn đang chơi điện thoại đúng không? Hay cơ thể thấy không khỏe?" Nói đến đây, thầy Tần ngoài cửa sổ không đi rón rén nữa, mà đứng trước cửa phòng Bảo Nhi gõ nhẹ, "Bảo Nhi, mở cửa!"
Bảo Nhi vô cùng khẩn trương, co người lại, dựa sát tường, vẻ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm cửa phòng.
"Em mở cửa ra để thầy xem nào."
"Không cần!" Có lẽ là vì quá khẩn trương, tiếng "cần" cuối câu nghe cực kỳ chói tai, nhưng rơi vào tai người nghe lại mang cảm giác ngây ngô, đáng yêu. Nghe thấy thế, thầy Tần đứng ngoài cửa càng không nhịn được, trong lòng ngứa ngáy, không bắt được cũng không cách nào dừng lại được, khiến ông ta càng cấp bách. Ông ta lại gõ cửa.
"Nhanh nào, để thầy kiểm tra thân thể cho nào, mở cửa nhanh lên!"
"Em không bị gì hết, em không ra!"
"Nửa đêm 12 giờ vẫn chưa ngủ, đi học lại không nghe giảng, lực học của em giảm xuống rất nhiều, bây giờ còn cãi lời thầy, Bảo Nhi em khiến thầy thất vọng quá!"
Bảo Nhi không thể phản bác những lời này, cũng không muốn phản bác, bởi vì hiện tại cô hoàn toàn không nghe lọt lời nào cả.
"Tính em tệ quá, nếu em cứ như vậy sẽ bị đưa đến viện phúc lợi (1) đấy, thầy cũng không giúp được em đâu." Ngoài cửa tiếp tục vang lên những lời lẽ uy hiếp. "Mở cửa nhanh lên, thầy nghĩ em vẫn còn cứu được."
(1) Viện phúc lợi: Nơi chăm sóc người già, cô nhi, trẻ khuyết tật.
"Em không muốn thầy cứu! Thầy đi đi." Bảo Nhi nói, nước mắt lưng tròng.
"Sao thầy tối nào cũng sau 12 giờ là đến phòng em vậy? Thầy muốn làm gì?" Bảo Nhi quyết làm rõ mọi chuyện, nói ra chuyện cô đã sớm phát hiện.
"Lần trước xuất hiện thì thầy bảo đại diện lớp, vậy mấy lần trước thầy xuất hiện ở đây thì sao? Hu hu ~~ đêm nay lại xuất hiện là sao? Hu ~ thầy rốt cuộc muốn làm gì?" Bảo Nhi càng nói càng khóc, càng nói càng sợ hãi.
Ngoài cửa bỗng im lặng. Thầy Tần hơi hoảng, hóa ra Bảo Nhi đã sớm biết hành tung trước đây của ông ta?!
Chẳng trách… chẳng trách mỗi lần gặp ông ta như gặp thú dữ, cứ sợ tránh không kịp, hóa ra con bé đã sớm phát hiện ra. Thầy Tần đã hiểu lý do cho những hành động trước đây của Bảo Nhi đối với ông ta, cũng đã hiểu vì sao Bảo Nhi lại cực kỳ bài xích giờ học của ông ta.
Tuy nhiên, cho dù là vậy, vì sao con bé không chấp nhận ông ta? Chẳng lẽ trước đây mình quan tâm vẫn chưa đủ sao? Cẩn thận che chở như con gái ruột, Bảo Nhi chưa từng cảm động sao? Thầy Tần không nghĩ ra, hơn nữa càng nghĩ càng giận.
Thật ra ông ta không biết, Bảo Nhi đã từng cảm động, nhưng một vài hành động của ông ta đã vô tình để lộ dấu vết, bị Bảo Nhi phát hiện. Ngoài ra, học sinh lớp trên thường hay phê bình kín đáo đối với người thầy giáo này, những lời này vô tình truyền đến tai Bảo Nhi.
Bọn họ hình dung thầy Tần là con sói lừa cô bé quàng khăn đỏ, dặn mấy bạn nữ sinh cách xa ông ta một chút.
Nếu chuyện tối nay bị học sinh lớp trên biết được, bọn họ nhất định sẽ cảm thán, vậy mà tên cầm thú này lại dám ra tay cả với một bé gái lớp năm.
"Bảo Nhi, thầy chỉ đang quan tâm em mà thôi, trông em giống như con gái thầy vậy, khiến thầy lo lắng." Thầy Tần liếc trái liếc phải, phát hiện bên cạnh không có động tĩnh gì, cau mày tiếp tục nói.
"Em xin thầy hãy đi nhanh đi!" Bảo Nhi vẫn lớn tiếng nói, hi vọng người xung quanh có thể nghe được.
"Được rồi, thầy cũng hết cách với tình trạng của em, em tự lo đi!" Cuối cùng, phòng bên cạnh hình như có tiếng động, thầy Tần thấp giọng uy hiếp một câu rồi bỏ đi.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng khóc ấm ức của Bảo Nhi, thân hình nhỏ bé dựa vào tường, dáng vẻ hoàn toàn bất lực.
Bên ngoài vang lên tiếng cửa mở, theo sau là một bóng người xuất hiện ngoài cửa sổ, hình như là bóng dáng con gái. Người này chợt lên tiếng.
"Bảo Nhi, em làm sao vậy? Sao em lại khóc, mau mở cửa đi." Đây đúng là giọng nữ.
Bảo Nhi lau nước mắt, sau đó nhích người xuống giường, đôi chân trần nhỏ bé bước nhanh đi mở cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt lấm lem nước mắt của Bảo Nhi, cô giáo mặc áo ngủ giật mình, ngồi xuống nghiêm túc nhìn Bảo Nhi nói: "Rốt cuộc em bị sao vậy? Cô vừa nghe thấy có tiếng nói chuyện. Nói cho cô Thái nghe nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Thầy Tần vừa nãy cứ bắt em mở cửa, em không muốn mở." Bảo Nhi khóc nức nở nói.
"Thầy Tần? Tần Phong Hoa?" Cô Thái vô cùng bất ngờ, hỏi lại xác nhận.
Bảo Nhi lại lau nước mắt, gật đầu.
Cô Thái nhận ra điểm bất thường, nhưng cho dù là gì, tình huống như thế nào, tên Tần Phong Hoa kia lại dám làm Bảo Nhi khóc, anh ta còn muốn công tác hay không? Bảo Nhi chính là người được ông chủ tập đoàn Thiên Sở Sở U đích thân đến đây quan tâm. Còn yêu cầu khu viên phải cung cấp tất cả mọi thứ Bảo Nhi yêu cầu, để Bảo Nhi bình yên vô lo vui vẻ phát triển. Điều này nói lên rất nhiều thứ.
Đầu óc tên Tần Phong Hoa toàn c*t hay gì, đêm hôm khuya khoắt lại chọc Bảo Nhi khóc? Nếu chuyện đêm nay còn nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ, thật không dám tưởng tượng hậu quả mà Tần Phong Hoa phải gánh. Không chỉ vậy, cả đội ngũ thầy cô giáo của khu viên cũng sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng. Ngay cả tiền đồ của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Đúng là một con sâu làm rầu nồi canh mà! Cô Thái thầm mắng. Cô ta quyết định, nhất định phải nói chuyện này với viên trưởng, âm thầm giải quyết chuyện này và xử lý gã giáo viên kia. Quan trọng nhất là, không được để ông chủ tập đoàn Thiên Sở Sở U biết chuyện xảy ra tối nay. Cô ta tin viên trưởng sẽ hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Sau khi đã rõ mọi chuyện, cô Thái chớp mắt, không truy hỏi đến cùng sự việc vừa xảy ra nữa, chỉ an ủi Bảo Nhi, đồng thời cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra việc như vậy, cuối cùng dè dặt nói: "Bảo Nhi à, cô Thái cam đoan, thầy Tần sẽ bị điều đi. Nghe lời cô, chuyện này tuyệt đối không được nói với… ông… ông chủ Sở, bằng không rất nhiều người sẽ bị liên lụy. Như vậy đi, cuối tuần này cô Thái dẫn em đi biển chơi nhé, đi chơi hai ngày, thế nào? Được không?"
Bảo Nhi lặng lẽ gật đầu, đôi mắt ửng đỏ. Cuối cùng, sau khi được cô Thái hết lời dỗ dành, dưới ánh mắt trìu mến của cô, Bảo Nhi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Sau đó, cô Thái rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong mắt đầy lo lắng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất