Chương 473. Xin hãy mang Bảo Nhi đi (2)
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Bảo Nhi đang ngủ chợt động mí mắt, cuối cùng cô mở to đôi mắt, cầm lấy điện thoại ở trong chăn, phát hiện di động vẫn đang để ở chế độ ghi hình video. Bảo Nhi vẫn còn mơ màng nên không ý thức được di động đã lưu lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại trước đó.
Tắt chế độ ghi hình, mắt nhìn chăm chăm trần nhà, trong đôi mắt Bảo Nhi chợt lóe lên cảm xúc khó tả, long lanh sáng ngời.
Lát sau, cô chui cả người vào trong chăn, mở di động, bấm số điện thoại của Sở U, suy nghĩ một lúc rồi bấm nút gọi.
Bên nước Hoa Hạ, Sở U đã ngủ say. Lâm Lạc Nhi cũng đang ngủ say bên cạnh, một tay nắm lấy hạ thân Sở U. Đây là việc Sở U làm trước khi ngủ.
Bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng, bỗng di động đặt ở tủ đầu giường bất ngờ vang lên. Hai người đang ngủ say vô thức cử động. Cái tay nắm lấy hạ thể Sở U của Lâm Lạc Nhi cũng buông ra.
Tiếng chuông di động vẫn vang lên, đó là một đoạn nhạc tiếng Anh.
Anh đâm đầu chạy vì yêu. Cơn gió lạnh thổi anh đi xa. Lại sắp muộn nữa rồi, hãy đợi anh. Anh gắng sức chạy lâu như vậy chỉ để đuổi kịp một chuyến xe. Thời gian, xin đừng đùa giỡn tôi. Bây giờ là 2:30, con đường để gặp em sao còn dài quá. Bây giờ là 3:30, thời gian vẫn lừa dối anh. Bây giờ là 4:30, em yêu, lẽ nào em không nhận ra, sự chờ đợi vô nghĩa của em là bi kịch!
Sở U lờ mờ mở mắt, khẽ xoay người lấy điện thoại. Thấy người gọi đến là Bảo Nhi, hắn giật mình, trở nên tỉnh táo hẳn.
Cau mày nhận điện thoại.
"A lô, Bảo Nhi?"
Bảo Nhi không lên tiếng, nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở và những tiếng động khác, hình như là tiếng xoay người? Sở U không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ là Bảo Nhi vô thức ấn nhầm điện thoại? Di động kia là dòng rất cao cấp, chắc không có chuyện đó đâu?
"A lô, anh Sở…" Cuối cùng trong điện thoại chợt vang lên tiếng nói không rõ. Hình như đây là giọng mũi, hoặc là Bảo Nhi đang ở môi trường kỳ lạ nào đó nói chuyện với hắn, hắn không rõ lắm.
Sở U không biết, Bảo Nhi đang ở trong chăn gọi cho hắn.
"Uhm, anh nghe đây, đã trễ thế này xảy ra chuyện gì sao?" Sở U nhíu mày, ngồi thẳng dậy, đã trễ thế này mà Bảo Nhi vẫn còn thức, nhất định đã xảy ra chuyện gì.
"…" Bảo Nhi hình như đang sắp xếp lời nói, ba giây sau mới lên tiếng: "Anh, chừng nào anh đến thăm Bảo Nhi?"
Nghe thấy vậy, Sở U mỉm cười: "Chuyện này sao, mấy ngày nữa anh đến thăm Bảo Nhi nhé."
"À, anh… đến lúc đó có thể mang Bảo Nhi đi không? Em không muốn ở đây nữa đâu.” Giọng nói Bảo Nhi hơi thấp, dè dặt và đầy mong chờ. Để nói những lời này Bảo Nhi đã phải lấy rất nhiều dũng khí.
Sở U nhận ra tâm trạng của Bảo Nhi. Hắn vô cùng ngạc nhiên, Bảo Nhi lại không muốn ở khu viên nữa? Hắn chớp mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong mắt vẫn đầy mờ mịt.
Sau đó, thần sắc đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc nói: "Nói cho anh nghe, có phải có ai ăn hiếp em không?"
"…" Sở U lắng nghe tiếng hít thở nặng nề của Bảo Nhi. Hắn không biết, cô trùm chăn kín mít, khiến cô cảm thấy hơi khó thở. Nhưng đây không phải nguyên nhân quan trọng, rõ ràng Bảo Nhi vẫn đang do dự. Sở U càng thêm nghi ngờ, hắn nhạy bén cảm giác đã có chuyện không hay xảy ra với Bảo Nhi ở khu viên.
"Mọi người… không ai muốn chơi với em hết. Em ở đây không có… không có một người bạn. Hu hu ~ Bảo Nhi… không muốn ở… ở đây nữa. Hu hu ~ anh Sở, anh… mang Bảo Nhi đi đi." Nói giữa chừng, Bảo Nhi bỗng òa khóc. Các bạn học khu viên cô lập cô, thầy Tần quấy phá cô. Mọi uất ức, buồn phiền hữu hình lẫn vô hình trong thời gian dài bị đè nén, vào lúc này được Bảo Nhi trút ra hết.
Giờ khắc này, Sở U nghe mà tim như bị dao cắt.
Nghe thấy tiếng nức nở từ đầu dây bên kia của Bảo Nhi, trong lòng Sở U như dao cắt. Hắn thật sự không ngờ, cô gái cùng hắn nương tựa nhau ở kiếp trước, còn nhỏ đã chịu áp lực tra tấn như vậy. Có lẽ việc hắn sống lại đã gây ảnh hưởng đến chuyện này, tuy hiệu quả không phải quá lớn. Dù sao hắn ở cô nhi viện không lâu, áp lực Bảo Nhi trải qua chắc cũng chỉ một đoạn thời gian mà thôi. Thế nhưng, cho dù nói thế nào, sự việc đã xảy ra, Bảo Nhi hiện tại cũng đã mở miệng với hắn.
Được rồi, một khi đã như vậy, vậy hắn sẽ thay đổi hoàn toàn quỹ đạo vốn có của kiếp trước, anh sẽ mang em về!
Suy nghĩ chưa tới hai giây, hắn lập tức nói: "Bảo Nhi, ngoan đừng khóc, anh sẽ đến đón em về, anh đồng ý với em." Trong giọng nói có sự dịu dàng khó tả.
Đầu dây bên kia, tiếng khóc của Bảo Nhi nhỏ dần, nhưng cô vẫn không mở miệng nói chuyện.
"Anh đã nói thì chắc chắn giữ lời. Nhưng mà Bảo Nhi, em đã nghĩ kỹ chưa?!" Em thật sự… chuẩn bị sẵn sàng để chào đón thế giới mới chưa?!
Bảo Nhi xốc chăn lên, một tay cầm điện thoại một tay dụi mắt, nghe thế liền vội vàng gật đầu, giống như sợ Sở U không nhìn thấy.
"Bảo Nhi đã nghĩ kỹ rồi, anh… (nức nở), anh… anh… yên tâm, Bảo Nhi rất hiểu chuyện, (nức nở) Bảo Nhi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. (nức nở)"
Hắn gượng cười, khẽ lắc đầu. Bảo Nhi, rốt cuộc trong lòng em đã chịu bao nhiêu đau khổ vậy?
"Được rồi, anh biết rồi, được rồi… Mau, mau ngủ đi, anh đã đồng ý với em rồi." Nói được nửa chừng, Sở U ngạc nhiên phát hiện, hắn… hình như đang dỗ cô bé. Là vì hắn rất để ý cảm nhận của đối phương sao? Vì vậy hắn càng trở nên cẩn thận?
Hình ảnh trưởng thành kiếp trước và dáng vẻ thiếu niên của Bảo Nhi lúc này cứ luân phiên thay đổi trong đầu hắn, liên tục biến hóa, nhất thời làm hắn khó tỉnh táo.
"Ừm…"
"Được rồi, không sao. Sắp một giờ khuya rồi, ngủ đi, đừng lo, ngủ ngon."
"Ừm… vậy em cúp máy đây."
"Ừ."
"…" Tiếng hít thở của đối phương lại vang lên, Bảo Nhi lại lùi vào trong chăn, nhanh nhẹn nói: "Anh, anh cúp máy trước đi."
"Được." Khẽ cười, hắn bấm nút tắt điện thoại, chính thức kết thúc cuộc trò chuyện với Bảo Nhi.
Sở U không nằm xuống ngay mà vẫn ngồi đó bất động, tựa người vào đầu giường, không còn cười nữa.
Xem ra nên tìm trưởng khu viên hỏi thăm tình hình rồi. Hơn nữa, không biết có phải các cô nhi đều gặp tình trạng như Bảo Nhi không? Dù sao đây cũng là sản nghiệp của hắn!
Sau khi suy nghĩ một số chuyện, Sở U nhìn qua khoang trò chơi ở cách đó không xa, rồi nhìn thẳng bức tường. Hắn muốn thử một lần dị năng có thể xuất hiện khi không nhắm mắt hay không.
Hắn lập tức đắm chìm vào việc tìm cảm giác đặc biệt trước kia, tìm một lúc rồi nội tâm bỗng động.
Đến rồi! Đến rồi! Tinh thần Sở U rung lên. Hắn có thể cảm giác được, trong cơ thể có gì đó đang dâng lên. Thứ này rốt cuộc là gì hắn tạm thời không rõ. Nhưng hiện tại không phải lúc đi tìm hiểu chuyện này.
Khi hắn cảm giác được thứ này, nó đã chạy xộc lên não bộ hắn. Ngay sau đó, da mặt hắn trở nên tê rần, giống như linh hồn sắp thoát khỏi cơ thể. Thể nghiệm lần này chi tiết hơn hẳn.
"Rắc!" Trên bức tường bị hắn "khóa mắt" bất ngờ xuất hiện vết nứt, đồng thời vài mảng vôi rơi xuống đất, phát ra tiếng động không lớn lắm.
Hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Lạc Nhi vẫn đang ngủ say, Sở U lấy tay sờ vị trí trái tim. Nơi đó đang đập cực kỳ dữ dội, giống như đang tăng tốc chạy. Hít sâu một hơi, hắn xuống giường, đi tới trước vết nứt trên bức tường, cẩn thận quan sát.