Chương 474. Cô gái ngồi xe lăn
Dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cả buổi, Sở U vươn tay ra, nói chính xác là vươn một đầu ngón tay ra, đâm vào trung tâm vết nứt.
Hắn nhìn thấy ngón tay đã vào hơn một nửa.
Ngón tay đi vào hơi cong lại, đem theo ít bụi tường ra ngoài. Hắn cẩn thận quan sát lớp bụi này một lúc rồi lấy tay phủi đi.
Hắn thấy khá kinh ngạc. Bởi vì hắn biết, ngay giây phút "nhìn chăm chú" thì kết quả chính là như vậy. Kết quả hiện tại cũng đã xác nhận suy nghĩ hắn mong muốn. Điều này thật đáng sợ!
Nếu lúc ấy hắn muốn đi xuyên qua tường, vậy có thể xuyên qua được không nhỉ?!
Đây là năng lực gì? Ý nghĩ? Thuật tập trung ý nghĩ nhìn không thấu sờ không được? Hắn lắc đầu, muốn hiểu loại chuyện này phải tiếp xúc nội dung môn Dị năng học có hệ thống, nếu không tất cả đều chỉ là đoán mò, cho dù lấy được đáp án cũng chưa chắc đã chính xác.
Đối với phương diện này, hắn chỉ là kẻ mới chập chững tiếp xúc… hay là "người thức tỉnh" vẫn chưa có cơ quan có liên quan nào phát hiện ra?!
Trên thế giới này không có tổ chức nào về phương diện này tồn tại sao? Hay đúng thực hắn là người đầu tiên, trước đây chưa từng có một ai như hắn?!
Tất cả chuyện này hắn không biết gì cả!
Kẻ thù kiếp này, bản thân có dị năng, trò chơi Thiên Thế, Bảo Nhi nhỏ tuổi, Lâm Lạc Nhi đã suy yếu nhờ hắn làm thay đổi quỹ đạo sống… Loạn quá! Loạn quá!
Sở U lấy tay đỡ trán, dáng vẻ trầm tư, bởi vì mỗi điều kể trên đều có thể gây ảnh hưởng đến hành động của hắn, ảnh hưởng đến "con đường hành hương không nhìn thấy được" của hắn.
Thật rối cmn loạn mà!
"Phụt!" Hắn bất chợt cười phì, bị câu chửi của chính hắn chọc cười.
Đúng vậy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cứ theo bản năng làm là được rồi!
Thoáng nhìn giá treo áo bên cạnh, hắn thuận tay cầm lấy che đi vết nứt trên tường, rồi ngồi xuống thổi bay bụi vôi dưới đất.
Sau khi dọn dẹp xong, Sở U đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt thậm chí còn có thể nhìn thấy tia hoảng sợ. Hắn bất ngờ xoay người nhìn Lâm Lạc Nhi đang nằm trên giường. Lâm Lạc Nhi vẫn đang ngủ say. Điều này khiến hắn cảm thấy hơi nghi ngờ. Cảm giác ban nãy hắn vừa cảm nhận là gì? Vì sao hắn lại cảm giác Lâm Lạc Nhi nằm phía sau có vấn đề?!
Khi hắn vẫn đang phân vân, Lâm Lạc Nhi trên giường chợt cử động, nhìn dáng vẻ… hình như sắp tỉnh rồi?
Thì ra là thế!!
Sở U nhẹ nhàng bước nhanh tới giường, sau đó nằm xuống.
Vài phút sau, hắn cảm giác Lạc Nhi nằm bên cạnh bỗng xoay người, sau đó chợt vang lên tiếng bước chân.
Sở U mở một con mắt, ánh mắt khó tả nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Lạc Nhi mang dép lê đi vào nhà vệ sinh…
. . . . . .
Hơn bảy giờ sáng hôm sau, mắt vừa mở, ánh nắng sớm xuyên qua màn treo chiếu vào mặt, hắn nhất thời nheo mắt lại.
Dậy sớm suy tư, thời gian thấm thoát trôi, đến lúc nên làm một số thay đổi rồi…
Nhưng mà thời tiết này đúng là quá kỳ lạ! Thời gian ánh mặt trời xuất hiện cứ như là mùa hè vậy! Sau đó như cảm giác được gì đó, Sở U nhanh chóng quay đầu, nhìn người đang nằm bên cạnh.
Lâm Lạc Nhi không biết đã tỉnh từ khi nào, lúc này đang mở to đôi mắt nhìn hắn.
Dường như cô cực kỳ chú tâm, sau khi phát hiện hành động của hắn đôi mắt mới dần có tiêu cự trở lại.
Hắn không nói gì, cúi người hôn lên trán đối phương, "Bảo bối, nhìn anh làm gì vậy?"
Hắn chưa dứt lời liền thấy mắt Lâm Lạc Nhi đỏ lên, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Sở U, chúng ta sẽ xa nhau lâu lắm đúng không?"
Hắn hơi kinh ngạc. Hóa ra, Lâm Lạc Nhi lo lắng vấn đề này. Cô gái này đúng là cô gái tốt, Lạc Nhi thực sự yêu hắn.
Người ta nói thà tìm một người yêu mình cùng nhau đầu bạc răng long, còn hơn tìm một người mình yêu cùng nhau răng long đầu bạc. Những lời này đúng là đầy triết lý nhân sinh.
Gặp được một cô gái như vậy, vậy phải gả cho cô ấy thôi!
"Chúng ta không phải là Ngưu Lang, Chức Nữ. Lạc Nhi, anh sẽ thường xuyên về thăm em mà." Hắn ôm chặt thân thể mềm mại, nhỏ nhẹ nói.
Lâm Lạc Nhi dựa trán vào lồng ngực hắn. Nghe thấy hắn nói vậy cô chỉ gật đầu, hai tay ôm hắn lại càng thêm siết chặt.
Sở U cảm giác có một bàn tay nhanh chóng tiếp cận nhược điểm trí mạng của hắn, chộp lấy cực kì chuẩn xác.
Hô hấp có chút dồn dập, "Lạc Nhi, lần này chúng ta thử phía sau nhé…!"
. . . . . .
Kim đồng hồ chỉ tám giờ hai phút, hai người ra khỏi phòng ngủ. Chu Chỉ Quân ở dưới lầu đã chuẩn bị điểm tâm, thấy hai người đi ra liền đi vào bếp, lấy mấy món đã hấp từ sớm dọn ra bàn.
"Cậu Sở, bên ngoài đã đỗ sẵn một chiếc xe việt dã bao đẹp bao ngầu, có phải là chiếc Lamborghini SUV Urus không?" Chu Chỉ Quân đã biết chuyến đi này của Sở U, Lâm Lạc Nhi.
"À, xe đến rồi à?" Sở U kéo vali đặt lên bàn trà.
"Đúng vậy, lúc tôi vừa rời giường thì xe đã tới, tôi còn mở cửa cho họ vào nữa." Nói đến đây cô sực nhớ, lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Sở U, tiếp tục nói: "Đây là chìa khóa xe."
"Cảm ơn." Nói xong hắn nhận lấy chìa khóa, ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.
Chu Chỉ Quân chú ý thấy thần sắc Lâm Lạc Nhi không được bình thường, trông có vẻ thoáng đau buồn.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, di động Sở U chợt vang lên.
"Học trưởng, chúng em đã đến đường Đông Thăng."
"Ừm, ăn sáng chưa?"
"À… vẫn chưa." Đối phương dường như nói có chút khó khăn.
"Ừm, bọn tôi sắp ra cửa rồi. Các cô đi ăn sáng đi, đợi đến bọn tôi đến thì chắc các cô cũng ăn xong rồi."
"Vậy cũng được…"
Lại mất thêm một lúc, Sở U và Lâm Lạc Nhi mặc áo khoác dày ra khỏi cổng. Sở U bỏ túi hành lý vào thùng xe sau. Khi hắn chuẩn bị bỏ vali vào thì thấy bên trong có mấy túi siêu thị to, trong đó chứa vài món đồ và thực phẩm.
Mỉm cười đem vali bỏ vào trong, hai người lên xe ngồi. Dưới cái vẫy tay chào tạm biệt của Chu Chỉ Quân, chiếc xe Lamborghini SUV Urus mới coóng chạy ra khỏi cổng biệt thự.
Dọc đường đi, ai cũng đều chú ý đến chiếc xe. Chẳng trách được, vẻ ngoài chiếc xe thật sự quá ngầu, vừa cuồng dã lại ẩn giấu vẻ huyền bí!
Đường Đông Thăng không ở bên phía trường đại học Hoàng Gia. Lũ do vì sao cô đàn em kia lại muốn gặp nhau ở đường Đông Thăng, đơn giản là vì bạn học cô ấy. Chắc bạn của cô là sinh viên trường đại học trên đường Đông Thăng.
Chiếc SUV Urus phong cách chạy càng lúc càng xa nội thành, thẳng tới ngoại thành.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã hòa vào dòng người thưa thớt trên đường Đông Thăng. Đa số những người đi bộ đều là giáo viên và sinh viên. Xung quanh là các khuôn viên mới xây nổi bật những tòa nhà đại học lâu đời!
Khi chiếc xe rẽ vào con phố này, rất nhiều sinh viên đều ngạc nhiên nhìn qua đây, bởi vì đa số sinh viên ở đây đều chưa từng được thấy chiếc xe kiểu này bao giờ.
Một số nữ sinh nhìn chằm chằm chiếc xe như nhìn trai đẹp đến khi chiếc xe vụt qua khỏi mặt các cô.
Tốc độ không thể không chậm lại, sau đó chỉ nghe Sở U thản nhiên nói một câu: "Gọi điện cho Phương Viên Viên." Lập tức, chiếc di động tự động gọi cho đối phương.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Thấy tôi đến chưa? SUV màu đỏ!" Sở U lên tiếng, mắt tập trung nhìn tình hình giao thông trước mắt.
"A...? Sss.. Em thấy rồi, em thấy rồi." Đối phương hiển nhiên vô cùng bất ngờ, thậm chí còn nói lắp, ngữ khí khiếp sợ.
Nhìn chiếc SUV cao cấp to lớn chạy đến chỗ mình, cô thật sự không thể tin chiếc xe này đến đây để đón cô, "Em ở đây!" Cô vừa nói vừa vẫy tay, để học trưởng có thể nhìn thấy cô.
Ngay lúc đó, Phương Viên Viên đột nhiên quay đầu lại nhìn cô bạn đã lớn lên cùng cô ở phía sau.
Đó là… một cô gái ngồi xe lăn!