Chương 475. U Dạ Táng Hoa Hồn (1)
Sở U không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái ngồi trên xe lăn.
Đối phương khiến hắn cảm thấy rét lạnh, không đúng... Phong cách này dường như trời sinh đã vậy, không phải nhằm vào ai hết.
Cô có mái tóc đen dài, làn da trắng toát giống như người mới bệnh dậy, hơn nữa cô bé này còn rất gầy.
Ấn tượng với Sở U nhất chính là đôi mắt thuần khiết chân thành, không tranh quyền thế lại giống như có thể nhìn thấu người khác. Thật khó tưởng tượng, một người ở tuổi đời như vậy lại có ánh mắt như thế này.
Sở U chấm khuôn mặt của cô bé này: 92 điểm.
Nói đây là một người đẹp thì không sai vào đâu được, tiếc là chân đối phương hình như có vấn đề, không đi lại được. Với lại còn là khuyết tật bẩm sinh.
Nhưng điều kỳ lạ là đáng ra những người khiếm khuyết như thế này hẳn là phát triển sinh lý cũng không bình thường. Nhìn vẻ ngoài của cô bé này không khác gì người bình thường, hình thể đều đặn, không có bộ phận nào nhìn có vấn đề.
Lại nói chân của cô bé, ngồi xe lăn hẳn là chân có vấn đề, nhưng hai chân của cô nhìn rất bình thường, thậm chí còn có thể thấy hai chân động đậy.
Sở U quan sát eo cô bé, bề ngoài giống như không có vấn đề gì, nhưng bên trong thì khác.
Sở U đang đang quan sát đánh giá đối phương, cô bé lạnh lùng này cũng đang nhìn Sở U, khuôn mặt gầy gò làm nổi bật đôi mắt to của cô, đôi mắt đang chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.
"Học trưởng, đây là bạn của em, cậu ấy tên là Đạm Đài Tĩnh Ninh."
"Tĩnh Ninh, đây là bạn học cấp 3 của chị Đình Đình, cũng là học trưởng của chị, Sở U! Chào anh U đi!" Câu cuối nói rất nhỏ, giống như đang nhắc bạn mình.
"Chào anh Sở U." Giọng nói trong trẻo, cực kì êm tai. Vẻ mặt Đạm Đài Tĩnh Ninh vẫn không có gì thay đổi.
Lúc này Lâm Lạc Nhi xuống xe, Phương Viện Viện và Đạm Đài Tĩnh Ninh cùng nhìn về phía người mới tới. Phương Viện Viện rất kinh ngạc, không ngờ trong xe còn có người.
"Đây là bạn gái anh, tên là Lâm Lạc Nhi. Lạc Nhi, đây là Phương Viện Viện, còn đây là Đạm Đài Tĩnh Ninh." Sở U giới thiệu hai bên.
"Chào chị Lạc Nhi!" Phương Viện Viện nghe Sở U giới thiệu vậy, chẳng hiểu sao trong lòng cảm thấy buồn bã.
"Chào chị Lạc Nhi." Phương Viện Viện nói gì, Đạm Đài Tĩnh Ninh nói theo, ra dáng em gái ngoan ngoãn.
Lâm Lạc Nhi mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: "Mọi người ăn sáng chưa."
"Vừa ăn xong."
Lúc này Sở U đi ra xe mở cửa sau và cốp xe, vì họ cũng mang theo hành lý, có vẻ cũng không ít.
Bắt đầu bận rộn rồi đây, Sở U đem hành lý của hai đàn em chất lên xe, xong xuôi thì Phương Viện Viện ngại ngùng nói với hắn: "Học trưởng, à thì... Bạn của em không đi lại được, cậu ấy... Ha ha, cậu ấy gầy vậy thôi chứ thật sự rất nặng, em không bế nổi."
Sở U mỉm cười tự nhiên: "Để anh, Lạc Nhi lên xe đi."
Lâm Lạc Nhi mở cửa bên tay lái phụ nhìn sơ qua rồi ngồi vào, Sở U đi đến bên cạnh Đạm Đài Tĩnh Ninh ngồi xổm xuống.
"Làm phiền anh rồi." Đạm Đài Tĩnh Ninh nhỏ giọng nói, vẻ mặt vừa mới thay đổi, giống như mất tự nhiên.
"Không sao, hai tay choàng qua cổ anh." Sở U nói.
Một mùi thơm dìu dịu thoảng qua, đôi tay lành lạnh khoác lên trên người Sở U, hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy cơ thể đối phương hơi lạnh, sau đó bế Đạm Đài Tĩnh Ninh lên. Phương Viện Viện nói không sai, Đạm Đài Tĩnh Ninh nặng thật… Không thua gì Lâm Lạc Nhi đâu.
Sau khi Đạm Đài Tĩnh Ninh đã yên vị ở ghế sau, Phương Viện Viện lấy mũ trò chơi của game Thiên Thế đưa cho Đạm Đài Tĩnh Ninh, cô ôm khư khư vật đó, nhìn dáng vẻ giống như coi nó là báu vật, như gặp được người mình yêu.
Sở U hiểu việc này.
Chức năng của thiết bị của trò chơi Thiên Thế rất mạnh, nó có thể khiến cho bất kì người khuyết tật nào khi chơi cũng có thể cảm nhận được sâu sắc những gì một người bình thường cảm nhận được.
Còn về người bị bệnh tâm thần... À thì, tạm thời chưa nghe thấy có người bị bệnh tâm thần nào chơi trò này.
Sở U nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai cô bé đã ngồi ngay ngắn, liền nổ máy rời chỗ này. Trong lúc đó Sở U cài đặt lộ trình đi, chức năng này rất tân tiến, không chỉ có hướng dẫn còn có đo tốc độ, nếu như phía trước có xảy ra vấn đề gì cũng sẽ nhắc nhở trước.
Chiếc xe này cũng có đầy đủ chức năng của một chiếc xe không người lái.
Lúc này sắc trời bỗng nhiên tối lại, thật đúng là thay đổi liên tục, con người đã tạo ra những biến đổi tiêu cực đối với hành tinh này.
Xe nhanh chóng chạy vào khu vực ít người ở, chuẩn bị chạy vào đường cao tốc.
Có lẽ vì bầu không khí trầm lắng quá nên Phương Viện Viện mới hỏi: "Hai anh chị cũng chơi Thiên Thế sao?"
Lâm Lạc Nhi nhìn Sở U, không nói gì.
Phương Viện Viện không biết, trước đây hai người đã từng là nỗi khiếp sợ đối với người chơi toàn thế giới, danh tiếng lẫy lừng: U Dạ và Lạc Thủy Huy Dạ. Đồng thời thân thế hai người rất thần bí, những tin đồn liên quan tới hai người cũng quá là quái dị.
"Có chứ, chỉ là kỹ thuật không tốt, ngày nào cũng ăn hành, làm sao mà chơi lâu được." Sở U nói xong nhìn mũ trò chơi mà Đạm Đài Tĩnh Ninh ôm trong lòng qua kính chiếu hậu, đó là mũ trò chơi bình thường nhất.
"Hehe, Tĩnh Ninh nhà em chơi rất cừ đó, hai người chắc là chơi ở nước Yến ha? Có thể kết bạn, sau đó kêu Tĩnh Ninh dẫn hai người theo, cậu ấy lợi hại lắm." Phương Viện Viện nói, giống như Đạm Đài Tĩnh Ninh chính là người chơi cấp thần tướng trong Thiên Thế vậy.
"Thật à? Lợi hại vậy sao?" Dường như Sở U cũng tìm được chủ đề chung, bắt đầu tán gẫu.
"Đương nhiên rồi, cùng cấp người chơi mà cô ấy cũng có thể lấy một đánh mười, em không khoác lác đâu, có quay nhiều video lắm nè."
"Lấy một đánh mười đúng là rất cừ." Sở U cười phụ họa, trong lòng không có ý gì khác, bởi vì hắn biết kiếp trước có những cao thủ thật ra cơ thể có vấn đề, do đi lại bất tiện, khó tìm được việc nên chơi Thiên Thế, trở thành game thủ chuyên nghiệp. Có lẽ là vì cơ thể khiếm khuyết cho nên thượng đế mở một cánh cửa khác cho họ, nắm được toàn bộ tin tức trong thế giới hư cấu của trò chơi, thiên phú kinh người.
"Không chỉ như thế đâu..."
"Cậu có thể đừng nói nữa không." Đạm Đài Tĩnh Ninh nãy giờ không nói gì bây giờ mới lên tiếng, nhẹ nhàng nói.
Phương Viện Viện quay đầu lại "lườm" đối phương, bằng một ánh mắt chỉ hai người mới có thể hiểu. Đạm Đài Tĩnh Ninh lập tức cúi đầu, nhìn thiết bị mình đang ôm, không nói thêm gì nữa.
"Em nói cái này, nếu cần đồng vàng hay sách kĩ năng cũng có thể tìm cậu ấy, chỉ cần không phải yêu cầu gì quá đáng, cậu ấy đều có thể làm được." Phương Viện Viện dường như muốn nói điều gì đó.
Sở U lập tức hiểu được, hai mắt lóe lên: "Ồ, nói như vậy hai người là thành viên của bang hội nào đó?"
"Haha, cũng không hẳn, hai người thì làm cái gì, chỉ làm ăn nhỏ thôi, kiếm chút lợi nhuận."
"Một ngày có thể đánh được bao nhiêu?" Sở U thản nhiên hỏi.