Chương 477. Công ty kêu con tới thăm dì!
Nếu không để ý đến thời gian thì nó sẽ trôi qua rất nhanh, nhất là cả đoạn đường đều trò chuyện, thời gian trôi qua rất mau, chỉ chốc lát sau Sở U đã thấy bóng dáng Trường Lăng ở phía đằng xa.
"Nhà hai người ở chỗ nào, anh đưa đến luôn." Làm người tốt thì làm đến cùng, xe cũng chạy chậm lại.
Sau khi Phương Viện Viện nói ra một cái tên, Sở U đi qua một trạm kiểm soát thì bẻ lái sang hướng khác.
Chiếc SUV sang trọng chạy vào một khu nhà dân, người sống ở nơi này đều nhìn chiếc xe bằng ánh mắt kinh ngạc. Bởi vì bình thường rất hiếm thấy, cũng không hiểu tại sao một chiếc xe xa hoa như thế này lại chạy vào đây.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cực kì trẻ tuổi không hề tầm thường bước xuống, cửa sau cũng mở ra, chỉ là người xuống xe không phải Phương Viện Viện.
Sở U ngẩng đầu đánh giá cảnh vật xung quanh, nơi đây cũng không phải khu nhà ở hạng sang, kiến trúc giống như của thời trước.
Lúc Sở U mở cốp xe lấy hành lý của hai người xuống, nghe được có người nói chuyện: "Viện Viện về rồi sao, Tĩnh Ninh cũng về rồi." Người nói là một bác trung niên, đang không ngừng đánh giá Sở U đang mang đồ xuống.
Phương Viện Viện nhìn thấy người đàn ông này, nói: "Chú Trình, Tĩnh Ninh về rồi."
Sở U đặt xe lăn trên mặt đất, nghe được chú Trình kia nói: "Về là tốt rồi, hôm nay lại cãi vã nữa, mau kêu nó đi xem thử, thật là." Nói xong ông thở dài một hơi. Sắc mặt Phương Viện Viện cũng sa sầm.
SUV rất cao, không thể so với xe gia đình nhỏ, bởi vậy việc bế Đạm Đài Tĩnh Ninh xuống chỉ có Sở U mới có khả năng, hắn im lặng bước vào chỗ ngồi phía sau, bế "cô gái hiếm thấy" này từ trong xe ra, trong quá trình đó Đạm Đài Tĩnh Ninh không còn trốn tránh như trước, chỉ bình tĩnh ôm người đàn ông này.
Sở U không nhìn mặt cô, chỉ là sau khi đặt Đạm Đài Tĩnh Ninh xuống xe lăn mới cười với cô.
"Cảm ơn anh."
"Thật sự phải cảm ơn anh, anh tốt quá" Phương Viện Viện phát hiện Lâm Lạc Nhi không xuống xe, nở nụ cười với Sở U.
"Không sao, đây là nhà mấy đứa hả?" Sở U nói đến đây gật đầu: "Anh đi đây." Hắn vốn định nói "có chuyện gì thì gọi cho anh" nhưng lại thôi, tạm biệt họ.
"Vậy tụi em có thể gọi cho anh không?" Phương Viện Viện nói ra lời này, Sở U phát hiện đối phương giống như đang cật lực che giấu sự mất tự nhiên của mình. Phương Viện Viện dũng cảm nói ra những lời này, không kịp suy nghĩ đã nói ra, trong lòng giống như đang cố sức nắm bắt thứ gì đó.
Sở U tỏ ra bình thường, khẽ gật đầu: "Có thể chứ."
Lúc hai người đang vẫy tay chào, trong khu nhà ở truyền đến tiếng cãi nhau, hai cô vội vàng nhìn về hướng đó.
Sở U để ý ngoại trừ những thay đổi của Phương Viện Viện, Đạm Đài Tĩnh Ninh lại không có thay đổi gì, xem ra dường như cô ấy... rất lạnh lùng.
Phương Viện Viện xách vali, Đạm Đài Tĩnh Ninh ngồi trên xe lăn đặt mũ trò chơi lên đùi, hai tay thao tác xe lăn, hai người đi về phía khu nhà ở.
Sở U quay lại xe, nghiêng đầu nhìn Lâm Lạc Nhi, thở một hơi thật dài: "Bảo bối, giờ đi đâu đây?"
Lâm Lạc Nhi chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa xe, mãi đến lúc Sở U lên xe mới quay đầu lại, nói: "Đến bệnh viện nhân dân."
Sở U cài đặt lộ trình đi lần nữa, ô tô chậm rãi lăn bánh khỏi nơi đây.
"Chàng trai vừa rồi là ai vậy?" Chú Trình đi đến bên cạnh Phương Viện Viện hỏi nhỏ, dáng vẻ như hóng hớt chuyện gì.
"Anh ấy là học trưởng của tụi con."
"Woa, đại học Hoàng Gia đó, gia cảnh không tồi đâu nha."
Phương Viện Viện cúi đầu cười, không nói gì thêm.
Sở U kiến trúc phố xá hai bên đường, nhìn chốn thành thị mình đã sinh sống 18 năm. Nếu như tính luôn kiếp trước, chắc là đã hơn 25 năm, phút chốc cảm thấy bùi ngùi xúc động. Lần trước cũng tới đây rôi nhưng toàn lo chuyện Bảo Nhi, cũng không đi đường nội thành vì vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mà lúc này lại gợi lên bao hồi ức.
Nơi này đem đến cho hắn một loại cảm giác quen thuộc mà lại lạ lẫm.
Chỉ chốc lát sau, chiế SUV xa hoa lái vào trong tầng hầm của bệnh viện nhân dân, Lâm Lạc Nhi kinh ngạc nhìn Sở U đang bình tĩnh hết sức.
"Anh... Anh muốn đi cùng với em hả?" Lúc Lâm Lạc Nhi nói ra những lời này cũng không tin vào mắt mình.
"Thì sao, em sợ hả? Mới đó đã dẫn bạn trai về nhà gặp người lớn rồi ư, haha." Sở U cười.
"Sở U, chuyện này..." Lâm Lạc Nhi hoàn toàn chưa chuẩn bị cho chuyện này, hơi luống cuống, "Không phải như thế, quan trọng là bây giờ... Không phải là lúc." Câu cuối Lâm Lạc Nhi nói rất nhỏ.
"Thôi nào! Anh giả vờ như không phải bạn trai em là được, yên tâm đi."
"Gì... Gì mà giả bộ như không phải bạn trai em?" Lâm Lạc Nhi chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngỡ ngàng.
"Không đơn giản..." Sở U nói xong nháy mắt với Lâm Lạc Nhi.
Sau khi xe đã ngừng lại, Lâm Lạc Nhi dở khóc dở cười nhìn Sở U xách theo vali và một ít đồ, cuối cùng bất đắc dĩ cùng nhau đi vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng chạy tới lầy 7, vừa thấy hành lang bệnh viện, tâm trạng Lâm Lạc Nhi lại trở nên nặng nề, cuối cùng hai người cũng đã tìm được phòng bệnh mà mẹ Lâm Lạc Nhi mới chuyển đến. Qua cửa sổ có thể thấy bà đang nghỉ ngơi.
Hai người nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, lúc Sở U vừa đem vài thứ đặt lên bàn, mẹ Lâm Lạc Nhi liền tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Sở U, sau đó mới thấy Lâm Lạc Nhi đang xách túi với vẻ mặt lo lắng.
Trong mắt Lâm Lạc Nhi, sắc mặt của mẹ kém hơn trước không ít.
"Lạc Nhi con tới rồi." Mẹ Lâm Lạc Nhi mỉm cười, giọng nói yếu ớt, lúc này mới nhìn chàng trai trẻ tuổi đứng ở bên cạnh giường nãy giờ vẫn giữ nụ cười lễ phép, cũng cười nói: "Lạc Nhi, ai vậy con."
"Anh ấy à, là người do công ty kêu tới, tên là Thuần Vu U, mẹ cứ kêu ảnh là Tiểu U đi."
"Chào dì Lâm, con là chuyên viên do tập đoàn Thiên Sở phái tới, đến đây để thăm dì." Sở U kịp thời giới thiệu bản thân.
"... Con họ Thuần, hay là Thuần Vu?"
"Thuần Vu."
"Ha, mời ngồi, Lạc nhi à mau rót cho cậu bé này một ly nước ấm." Nói xong, bà lại cười với hắn, hắn thấy thế cũng vội vàng mỉm cười.
"Thật làm phiền con quá, còn muốn đưa người sang đây xem dì, chuyện này. . . . Ha ha."
Sở U nhìn ra nghi ngờ của mẹ Lâm, mỉm cười nói: "Lâm Lạc Nhi hoạt động ở công ty rất tốt, vì bộ phận chúng cháu mà mang đến rất nhiều ảnh hưởng tích cực, nên lãnh đạo bộ phận rất coi trọng. Nghe nói cô ấy muốn xin nghỉ, chúng cháu cũng rất kinh ngạc, vì vậy cũng đã biết chuyện này, lập tức phái cháu đến đại diện cho công ty hỏi thăm dì." Hắn nói một hơi với tốc độ nhanh, cho thấy khí chất thành thục và linh hoạt.
Mẹ Lâm kinh ngạc liếc nhìn Lâm Lạc Nhi, giống như cô nhận thức vậy, mà Lâm Lạc Nhi thì cúi đầu chăm chú rót nước.
"Ha ha, các cháu cũng là cố ý, cảm ơn cảm ơn."
"Không có gì đâu dì, nghe nói cơ thể của dì Lâm chuyển biến xấu, rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào vậy dì?"