Chương 478. Thôi quên đi
Sau đó mẹ Lâm liền nói một ít bệnh trạng của cơ thể ra, Sở U im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hơi gật đầu, rồi hỏi vài câu. Lâm Lạc Nhi thì bắt đầu gọt quả táo, gọt nhỏ xong thì đưa cho mẹ Lâm, người sau khoát khoát tay: "Đưa cho Tiểu U ăn đi."
"Dì Lâm đã ăn cơm chưa?" Sở U quan tâm hỏi.
"Ăn rồi, hộ sĩ của bệnh viện đưa cho dì, chăm sóc rất tốt."
Lại gật đầu, Sở U cảm thấy gần đủ rồi, liền đứng lên nói: "Con đã hiểu rõ vấn đề, dì Lâm dì phải tĩnh dưỡng thật tốt, công ty đã phê chuẩn kỳ nghỉ của Lâm Lạc Nhi. Được rồi vậy con không làm phiền dì nữa, con còn phải về trả lời công ty, con chúc dì nhanh chóng hồi phục sức khoẻ."
Đồng thời nhìn Lâm Lạc Nhi nói: "Lạc Nhi em hãy chăm sóc mẹ em thật tốt, việc trong bộ phận không cần để trong lòng, tất cả đều có đoàn đội, được rồi anh đi đây."
Lâm Lạc Nhi nghe Sở U nói với mình liền đứng lên, nhìn thấy Sở U đàng hoàng trịnh trọng nói, không biết vì sao, trong lòng vừa ngọt ngào lại hơi buồn cười, cuối cùng trên mặt cũng chỉ mỉm cười một cái.
Lúc này mẹ Lâm nói tiếp: "Lạc Nhi à, còn không mau đi tiễn Tiểu U."
"Ồ, được ạ." Cuối cùng hai người cùng nhau rời khỏi phòng.
Hai người đi tới hành lang, Lâm Lạc Nhi thân mật ôm hắn, hắn cũng duỗi hai tay ra ôm chặt cơ thể mềm mại của cô trong lồng ngực, ở bên tai cô nói: "Lạc Nhi, cùng anh đi hỏi ý kiến bác sĩ tham gia điều trị một chút, rồi quyết định bước kế tiếp." Lâm Lạc Nhi lập tức gật đầu.
Sau đó hai người đi tìm bác sĩ tham gia điều trị, hỏi rõ những tình huống liên quan. Loại bệnh này của mẹ Lâm thuộc về loại bệnh khó trị tận gốc, không chỉ biểu hiện ở sự suy yếu của các bộ phận cơ thể, mà còn ở vai trò của tinh thần. Điều này cũng xác minh phân tích của Sở U, bên người mẹ Lâm thiếu sự quan tâm chăm sóc, rồi luôn suy nghĩ và lo lắng về người mình yêu, nêb đã gây ra kết quả như vậy dưới nhiều yếu tố khác nhau, bây giờ tình trạng đã chuyển biến xấu tới mức bệnh viện này bất lực.
Bác sĩ tham dự điều trị cho kiến nghị là, nếu như điều kiện cho phép, vậy thì đưa tới: Bệnh viện trung tâm Ma Biển ở thành phố Ma Biển.
Chỗ đó cách xa Trường Lăng hơn, đó là một đô thị quốc tế ven biển.
Sau khi hiểu rõ hắn cùng Lâm Lạc Nhi đi ra, hắn nói trước: " Lạc Nhi à, bác sĩ tham gia điều trị đã nói rồi, bệnh của mẹ em, bên bệnh viện Ma Biển bên kia nắm giữ 87% có thể chữa trị được. Không cần phải lo lắng, bây giờ anh gọi điện thoại, kêu công ty phái người tới đây, em yên tâm đi, tất cả đều sẽ ổn."
Nói xong hắn cầm điện thoại rồi gọi đi, Lâm Lạc Nhi cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Sau khi nói rõ tình huống, Sở U liền cúp điện thoại: "Được rồi Lạc Nhi, ngày mai em làm thủ tục chuyển viện đi, buổi chiều người của công ty sẽ tới. Các cô ấy sẽ theo dõi tình huống bất cứ lúc nào, phải tin tưởng các cô ấy, có tình huống gì thì gọi cho anh. "
"Được rồi, bây giờ anh đi chưa?" Đôi mắt Lâm Lạc Nhi lại bắt đầu đỏ lên, nhìn Sở U phải đi, trong mắt đều là không muốn.
"Đúng vậy, dì Lâm còn ở bên trong đấy, về sớm một chút đi, chăm sóc mẹ em thật tốt, anh sẽ thường xuyên gọi cho em, vậy...Anh đi đây."
Sau khi hai người nghìn chữ đều không nói thì tách ra, cuối cùng Lâm Lạc Nhi cũng đi vào phòng bệnh của mẹ.
"Lạc Nhi, nói thật cho mẹ, người tên Tiểu U có phải là bạn trai con không?" Vừa vào phòng, mẹ Lâm mỉm cười nhìn con gái của mình, suy yếu nói.
"Hả? Không có, anh ấy thực sự là người của công ty."
"Mẹ không có phủ nhận thân phận của nó, mẹ nói nó là bạn trai con, có đúng hay không?"
Trong mắt Lâm Lạc Nhi hơi né tránh, cô thật không nghĩ tới là, mẹ sẽ phát hiện."Không phải mà, mẹ, mẹ nghĩ gì đấy."
"Ha ha, con không gạt được mẹ đâu, con xem ánh mắt của nó không giống. Mặc dù người tên Tiểu U này che giấu rất tốt, nhưng mẹ nhìn hai người các con nhìn nhau là mẹ biết rồi." Nói tới chỗ này mẹ Lâm ngừng một chút, lồng ngực hơi chập trùng, "Con là con gái của mẹ, làm mẹ, có thể không nhìn ra tâm sự của con à." Nói xong lại cười nhẹ.
Lâm Lạc Nhi không nói lên lời, cảm giác trong lòng có chút hốt hoảng.
"Lạc Nhi à, con lớn rồi, cũng tới lúc để yêu rồi, lúc mẹ biết yêu còn trẻ hơn con đấy."
"Mẹ ~ con thực sự phục mẹ rồi, đừng nói như vậy."
"Lạc Nhi à, nhớ kỹ, con đây chỉ là đang yêu, còn lâu mới tới lúc nói chuyện cưới gả, trong thời điểm này, con phải nắm chắc. Thật ra...cậu bé Sở U này nhìn rất vừa mắt." Nói xong lại một lần nữa khẽ mỉm cười, khí sắc đã tốt hơn nhiều.
Lúc này Sở U đang lái xa cách xa bệnh viện, hướng về phía trại trẻ mồ côi U U.
...
"Chát!" Một tiếng bạt tai vang dội từ trong văn phòng viện trưởng vang lên, cô giáo Thái giật mình, không nghĩ tới người Ông Lưu này bình thường nhìn qua hòa hòa khí khí, không hề có dáng lãnh đạo nào, khi tức giận cũng thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Ở trước mặt cô, viện trưởng tát thầy giáo Tần một cái bạt tai thật mạnh mẽ vang dội. Thầy giáo Tần bưng gò má bị tát, mặt khiếp sợ nhìn Ông Lưu nổi giận.
"Tần Phong Hoa, cậu bị mù hay trong não dính sh*t rồi, cậu nửa đêm chạy ra bên ngoài phòng Bảo Nhi làm gì?" Ông Lưu mắt đầy lửa giận, hung ác nhìn chằm chằm Tần lão sư, "Còn dọa cho Bảo Nhi khóc. Cậu...cậu đừng tưởng tôi không biết một ít chuyện của cậu ở khu viên, bọn học sinh sau lưng nghị luận cậu như thế nào đều tới tai tôi rồi."
"Lưu Trường, tại sao ông lại đi tin những đứa trẻ kia, chúng không thể làm được cái gì, xấu xa vô cùng. Bọn chúng cùng chung một nhóm, giống như ba năm trước chen nhau đi đối phó thầy giáo Lý."
"Tôi nói trọng điểm cậu không nghe được sao?!" Ông Lưu giận dữ hét, "Cậu chạy ra làm gì? Hả!" Nói tới chỗ này thì dừng lại, chờ đối phương trả lời.
Nhưng mà Tần Phong Hoa chỉ há há miệng rồi nhắm lại, trong mắt xuất hiện vẻ độc ác, thực sự hắn không dám xác định là Bảo Nhi có nói những việc hắn làm cho cô giáo Thái hay không. Nghĩ tới chắc là nói ra rồi, vậy thì cũng không có cách nào ngụy biện được nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt đối phó của hắn, Lưu viện trưởng vươn ngón tay run rẩy chỉ vào Tần Phong Hoa kêu: "Cậu ...Năm nay cậu không có tiền thưởng cuối năm hay phúc lợi gì hết. Bây giờ tôi sẽ gọi xin chỉ thị của cấp trên, xin khai trừ cậu, cậu đúng là coi trời bằng vung."
"Tại sao? Tôi đã làm cho ông bốn năm rồi!"
"Cậu suýt nữa chôn vùi tương lai của toàn bộ khu viên rồi đó!" Ông Lưu bỗng nhiên rống to.
"Bởi vì rất quan trọng với người kia sao?" Tần Phong Hoa nghĩ tới điều gì đó nói.
"Bây giờ cậu mới rõ ràng? Là sai lầm của tôi, lúc trước nên mang cậu đi gặp hắn, để cho cậu cẩn thận ngắm nghía sếp lớn đau lòng về Bảo Nhi ra sao." Nói tới đây, ông lại lắc đầu một cái, nhìn Tần Phong Hoa như xem một đống tường, thẫn thờ lạnh lùng nói: "Ha ha, chỉ bằng đầu óc của cậu, coi như là có gặp mặt thì cậu vẫn làm như vậy, bởi vì trên mặt cậu có khắc chữ: Ngu!"
Khi thấy Ông Lưu gọi điện cho tổng bộ của tập đoàn kia, cùng với ánh mắt quyết đoán của đối phương, Tần Phong Hoa có cảm giác lửa giận xông lên đại não, đầu óc nóng lên trong nháy mắt, lớn tiếng kêu: "Tôi không làm nữa là được, ông muốn tôi đi, bây giờ tôi đi!"