Chương 479. Người giám hộ (1)
Ông Lưu để điện thoại xuống, bên trong điện thoại còn âm thanh "Này này" ở bên kia.
"Xin ông hãy để cho tôi im lặng rời đi!"
Tần Phong Hoa giận dữ nhanh chân rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi, lúc này cô giáo Thái ở một bên cũng nói chuyện: "Viện trưởng, loại hành vi của hắn là trái pháp luật, chỉ cần Bảo Nhi làm chứng, cũng có thể kết án hắn xâm phạm trẻ em, giám sát hành lang sẽ ghi chép hành vi phạm tội thực sự chứ?"
Lưu viện trưởng lắc đầu một cái: "Tôi nhìn thấy hết, hắn chỉ là đứng ở bên ngoài, nhìn mấy lần rồi đi, chuyện này. . . Hay là thôi đi, ngay cả khi hắn bị kết án thì cũng chỉ là tạm giam hành chính rồi phạt tiền thôi, muốn hình phạt lớn thì rất khó, lại nói mọi người đều là đồng nghiệp mấy năm trời, thôi quên đi..."
Tần Phong Hoa lái chiếc xe phổ thông hơi nhỏ của hắn chạy ra khỏi cổng khu viên, trong mắt cực kỳ tức giận và hung ác. Khi nhìn thấy phía trước xuất hiện một chiếc SUV xa hoa hoang dã màu đỏ cỡ lớn, Tần Phong Hoa điên cuồng nhấn còi!
Sở U hơi di chuyển tay lái, "cáu kỉnh" tụ họp với chiếc xe phổ thông lái phía trước, vì thế hắn còn nhìn người trên xe mấy lần, ánh mắt lãnh đạm.
Một lúc sau, cổng của trại trẻ mồ côi U U xuất hiện trong tầm mắt Sở U. Ở đây cũng có bảo vệ đứng ngoài cửa, nhưng mà họ không có đứng ở ngoài, mà là đứng ở trong, lạnh lùng đánh giá chiếc xe xa hoa SUV này.
Nếu như là người ngoài, họ sẽ ra kiểm tra, nếu như là "Người quen" mà không quen, họ cũng không cần mở cửa, bởi vì người tới sẽ giữ một "thẻ cửa" đặc biệt, tự họ sẽ mở.
Sở U làm sếp lớn của tập đoàn Thiên Sở, đương nhiên là có tấm thẻ cửa này, giấy hành nghề của hắn ở bên trong con chip, bao gồm tất cả đặc quyền trong tập đoàn Thiên Sở có yêu cầu mở "cửa cấm", xem như là chìa khoá vàng của tập đoàn Thiên Sở, hơn nữa là chỉ có một cái độc nhất.
Nhìn bảo vệ bên trong cảnh giác đánh giá mình, Sở U cũng không có giục còi, mà là tự mình xuống xe, sau đó đi tới bên cạnh thiết bị đặt giấy phép hành nghề của mình lên, chỉ nghe "Ting" một tiếng, cổng của trại trẻ mồ côi tự động mở ra.
Lần thứ hai cầm giấy hành nghề ngồi vào trong xe, sắc mặt bảo vệ bên trong bây giờ mới dịu đi, một người trong đó vẫy vẫy tay, ngăn xe Sở U lại: "Xin hỏi ngài là ai, ngài đến đây làm gì?"
"Nói cho viện trưởng Lưu, tôi là Sở U, tới đây đón người!" Nói xong đưa giấy hành nghề của mình qua bên kia.
Nhìn tấm thẻ tinh xảo cao quý phi thường, người bảo vệ này cũng không dám đụng, hai cái tay có chút buồn cười, nắm cũng không được không nắm cũng không được, lướt nhanh một cái rồi kính cẩn nói: "Chào lãnh đạo, chào lãnh đạo, xin mời vào." Nói xong cũng nhường đường cho hắn, Sở U chầm chầm lái xe.
Người bảo vệ này đến văn phòng gọi điện thoại cho viện trưởng: "Viện trưởng, người của tổng bộ trong tập đoàn tới đây, chưa rõ là ai, hắn nói hắn tên là Sở U, chắc là vị lãnh đạo lớn, trên tấm thẻ có màu vàng kim sặc sỡ. "
"Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa? Sở U? Tổng cộng có bao nhiêu người đến rồi?" Lưu viện trưởng rất kinh hãi, chuyện bên này vừa mới xử lý, tiểu tổ tông tập Thiên Sở liền đến rồi?
Đúng rồi đúng rồi, nhất định là Bảo Nhi đã nói tình huống cho Sở U, nếu không phải vậy thì làm sao có khả năng!
Sau khi cúp điện thoại, tức giận nhìn phía cô giáo Thái nói: "Thái Tình, cô không phải đã đảm bảo với tôi là Bảo Nhi sẽ không nói ra sao, làm sao… Ôi, sếp lớn lại tới đây, cô mau đi với tôi." Trong lòng ông có hơi nghi ngờ, nếu như hắn biết, tại sao chỉ có một mình hắn tới?!
Vị giáo viên gọi là Thái Tình này mặt cũng là cực kỳ sợ hãi, thật sự khó có thể tin, vẻ mặt đó thậm chí so với viện trường còn nghiêm trọng hơn, lập tức vội vội vàng vàng cùng Lưu viện trưởng đi ra khỏi phòng.
Sở U dừng xe xong, chân chạm đất nhìn hoàn cảnh xung quanh, trái tim bỗng nhiên nhảy một cái, lần này hắn sẽ mang một người trở lại??
Nghĩ tới đây, hắn thở một hơi thật dài trong lòng, bước nhanh về hướng quen thuộc.
Chẳng mấy chốc hắn đã đến lớp học tiểu học, khi đi lên cầu thang thì đại não hắn trống rỗng.
Tới tầng cao nhất là lầu bốn, tầng này cũng chính là vị trí lớp học của Bảo Nhi. Hắn có thể nghe được âm thanh giáo viên giảng bài, thậm chí còn nghe thấy âm thanh của học sinh.
Nhịp tim của hắn có chút nhanh, đột nhiên trong lòng mình xuất hiện cảm giác căng thẳng không tên khiến cho Sở U có chút tự giễu.
Bảo Nhi đang chăm chú nghe giảng bài, nhưng lúc này, khoé mắt nhìn thấy có một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa. Cô cứ tưởng là các giáo viên khác đi ngang qua, nhưng mà bóng người này vẫn không di chuyển, trái tim không rõ vì sao nhảy một cái. Cô luôn cảm thấy hình dáng đó có chút quen thuộc, đôi mắt to tinh khiết như trân châu đen của Bảo Nhi nhìn về hướng đó.
Vừa nhìn thì cả người như bị điện giật!
Miệng nhỏ hơi mở ra, trong mắt cực kỳ bất ngờ và sửng sốt, Bảo Nhi chưa bao giờ nghĩ tới, bóng người xuất hiện trong giấc mơ bây giờ lại thực sự xuất hiện ở đây, thật sự đang nhìn mình.
Anh ấy đến nhanh như vậy? Thực sự hôm nay mình sẽ rời khỏi đây sao? Rời khỏi khu viên đã sống gần 7 năm?!
Thấy Bảo Nhi phát hiện ra mình, Sở U mỉm cười với cô rồi nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, sau đó nhìn lại lần nữa, cuối cùng cho một ánh mắt liền biến mất ở cửa sổ trong mắt Bảo Nhi.
"Sếp à, tới đây sao không nói cho tôi biết trước." Ông Lưu mồ hôi đầm đìa nói, hơi thở hổn hển, phía sau là cô giáo Thái nhìn hắn mỉm cười nhưng trong mắt có sự lo lắng.
Sắc mặt Sở U không còn nhiệt tình như lần trước, đối với Ông Lưu và người khác kéo kéo khoé miệng đã xem là mỉm cười, vẻ mặt khá lạnh nhạt.
"Ông Lưu à, Bảo Nhi có gì bất thường sao?" Hắn nhìn thẳng đối phương nói, đối với lời chào của Ông Lưu trực tiếp bỏ qua.
"Cái này..." Ông Lưu trừng mắt nhìn, ông đã chuẩn bị trước mấy lời nhưng tới khi đến mép miệng lại không nói ra được, sự do dự trên mặt rất rõ ràng.
Sở U hơi mở to mắt, sự kinh ngạc lóe qua, lẽ nào trong này thật sự có "nội tình" gì? Nhìn vẻ mặt đối phương vẻ, hắn thầm nghĩ.
Sắc mặt hắn tối sầm, "Ông Lưu, có gì cứ nói."
Trong lòng thở dài một tiếng, ông biết một giây khi đang do dự, tuyến phòng thủ đã sớm tan rã, chuyện đến nước này chỉ có thể trung thực giải thích, bởi vì khóc có chỗ cho sự thật này, người biết 'quá nhiều'. Nếu sếp lớn đã hỏi thăm, vậy thì Tần Phong Hoa, cũng đừng trách ông Lưu tôi, tất cả đều là cậu tự tìm.
"Ôi!" Tầng tầng tiếng than ôi, sắc mặt ông cực kỳ đau khổ, điều này làm cho Sở U rất là kinh dị, cũng nhận ra rằng chắc chắn là có vấn đề lớn, hắn lập tức lạnh lùng nhìn đối phương.
"Chuyện này sáng sớm tôi cũng mới biết, vừa nãy tôi cũng đã báo cáo tổng bộ của tập đoàn, xin khai trừ Tần Phong Hoa, bây giờ hắn cũng đi rồi."
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Chuyện là như vậy..."
Nghe Ông Lưu nói ra những bí mật động trời, trong mắt Sở U thậm chí có hơi dại ra, nếu như Triệu Phi Yến ở đây, vậy thì cô sẽ biết, một nhân cách 'khác' của U Dạ đã xuất hiện.
"Sếp, là tôi sơ suất, là tôi không biết nhìn người, tôi đã kiểm điểm lại bản thân, tôi...Ông Lưu tôi để cho cậu thất vọng rồi, cậu trừng phạt ra sao cũng được, tôi thật sự không nghĩ tới, Tần Phong Hoa lại là người như vậy, sếp à, chứng cứ quản chế đều để ở bên trong." Ông Lưu là người đã ngoài 50 tuổi, mà lại ăn nói khép nép với một thanh niên như thế, cảnh tượng này khiến cho người ta thực sự không thoải mái. Nhưng đây là sự thật.