Chương 480. Người giám hộ (2)
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.
Nhìn Sở U im lặng, không biết tại sao Ông Lưu có chút sợ mất mật, bởi vì người trong tập đoàn chưa từng thấy vị tiểu tổ tông này nổi giận, không rõ tính cách của hắn. Mà hiện tại ông biết, vị này nắm giữ vị trí sếp lớn của hơn mười vạn nghề, lần đầu tiên hắn tức giận với nhân viên nội bộ của mình.
"Anh...Tổng giám đốc." Một giọng nói ngây thơ đột nhiên vang lên nghiền nát tâm trí điên cuồng của Sở U.
Kể từ khi biết Sở U ở bên ngoài, Bảo Nhi đã không có tâm trí nghe giảng bài, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cửa sổ, đồng thời trong lòng lại có cảm giác phức tạp, hi vọng thời gian trôi nhanh một chút, lại hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, có hơi hỗn loạn.
Nhưng thời điểm đó vẫn sẽ đến, khi chuông tan học đột nhiên vang lên, Bảo Nhi không thể ngăn chặn được tiếng trái tim nhảy 'Thình thịch thình thịch' điên cuồng. Cô không biết làm sao mình rời được chỗ ngồi, như thể có cái gì đó tồn tại chỉ dẫn cho cô.
Sau khi ra ngoài đối với Bảo Nhi mà nói, nhìn thấy bóng người cao to mạnh mẽ, miệng nhỏ mở ra, vốn là muốn gọi anh, nhưng khi nhìn thấy có viện trưởng và giáo viên, cô lập tức đổi giọng.
Nơi này đột nhiên ồn ào lên, học sinh đều tan học, ở trong hành lang chạy theo đùa giỡn.
Sở U xoay người lại, mặt đau lòng nhìn thấy tiểu Bảo Nhi đang căng thẳng.
Bảo Nhi à, Bảo Nhi, em tại sao không nói cho anh!
"Bảo Nhi, lại đây." Cuối cùng nụ cười lạnh trên mặt vẫn hóa thành nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay nói.
"Xin chào viện trưởng, xin chào cô giáo Thái." Bảo Nhi đi tới trước mặt hai người khác chào hỏi.
"Bảo Nhi, nói thật với anh, thầy giáo Tần kia đã làm như vậy sao?" Giọng nói bình thường, nghe không ra âm thanh đặc biệt gì.
Bảo Nhi nghe xong lập tức cúi đầu, nhìn chân của mình, cuối cùng không lên tiếng gật đầu.
Sở U thấy thế thì ngẩng đầu nhìn trời. Quay đầu lại nhìn Ông Lưu, mặt lạnh lùng chắc chắn nói: "Giữ lại bằng chứng cho tốt, việc này để qua một bên lần này tôi đến đây, là vì muốn dẫn Bảo Nhi đi. Từ hôm nay tôi làm người giám hộ của em ấy, ông gọi người đem việc này của tôi xử lý cho tốt."
"Được rồi sếp, tôi hiểu rõ, tôi sẽ kêu người đi làm ngay, đến lúc đó ngài và Bảo Nhi ký tên là được, ôi thực sự là...là lỗi của tôi..."
"Đừng nói nữa." Hắn đưa tay ra chặn đối phương, sau đó quay đầu nhìn Bảo Nhi, ôn hòa nói: "Bảo Nhi, bây giờ anh mang em đi, được không?"
Hai tay Bảo Nhi kéo góc áo của mình, trong lòng rất là căng thẳng, chuyện tới giờ phút này, nhưng mà Bảo Nhi lại do dự, cô sợ hãi. Sợ phải đối mặt với những điều mà cô không biết, sợ phải đối mặt với môi trường sống mới.
Nhưng chỉ vẻn vẹn hơn ba giây, Bảo Nhi đã hạ quyết tâm, gật đầu chắc chắn với Sở U: "Được."
Sở U cũng học Bảo Nhi gật đầu, duỗi một tay ra, Bảo Nhi thấy thế khẽ mím môi, đưa tay nắm chặt bàn tay lớn của hắn.
"Vậy chúng ta đi." Nói xong, hắn nắm tay Bảo Nhi đi xuống dưới lầu, Ông Lưu cô giáo Thái căng thẳng đi theo hắn.
Một đường không ai nói chuyện, sau khi bước ra khỏi lớp học, Bảo Nhi nhẹ giọng nói: "En còn có đồ vật ở trong phòng."
Hắn khẽ cười, em có món đồ gì, sách? Hay là quần áo? Hắn nói: "Có phải là điện thoại không?"
Bảo Nhi lắc đầu một cái, rồi lấy điện thoại ra, "Em muốn đi lấy quần áo của em."
Đúng là như vậy, nhưng mà Sở U từ chối: "Những thứ kia không cần thiết, bỏ những đồ đó đi, anh dẫn em đi mua quần áo mới."
Nghe nói như vậy, Bảo Nhi không lên tiếng nữa.
Nhóm người đi tới vị trí xe hơi thì dừng lại, trong quá trình này Ông Lưu cũng không ngừng kiểm điểm, biểu thị muốn chỉnh đốn chất lượng của đội ngũ giáo viên vân vân.
Sau khi để Bảo Nhi ngồi vào ghế phụ xong thì hắn đóng cửa xe lại, Sở U xoay người hướng Ông Lưu hạ thấp giọng nói: "Việc này tôi chắc chắn sẽ giải quyết, ông tra cho tôi xem người tên Tần Phong Hoa còn chuyện khác giống như vậy không. Ông ta ở đây làm nhiều năm như thế, cứ vậy đi." Nói xong nhìn chằm chằm đối phương, xoay người rời đi.
Mở cửa xe, nở một nụ cười với Bảo Nhi, ngay lập tức khởi động xe và chạy ra khỏi cổng.
Cái nhìn cuối cùng của đối phương, Ông Lưu hiểu. Ông biết, nếu như ông không thể tìm ra vật sếp muốn, vậy thì mặc kệ lời nói lúc trước êm tai ra sao… Thì mau cút đi.
...
Bảo Nhi nhìn cảnh vật hai bên đang lùi dần về sau, trong lòng lại có cảm giác cô đơn, đây chẳng phải là cái mà trong sách hay nói... Cô giống như là bèo dạt mây trôi, không biết tương lai đi đâu về đâu?
Bảo Nhi quay đầu nhìn về phía Sở U đang bình tĩnh lái xe, ánh mắt cô lấp lánh, tương lai ở chỗ anh ấy!
Sở u khẽ nghiêng đầu nhìn Bảo Nhi, nở nụ cười: "Nhìn anh làm gì."
"Có đâu."
Sở U chẳng buồn truy vấn cái câu nói không đầu không đuôi kia, suy nghĩ một chút rồi gọi cho trợ lý đặc biệt.
"Chào sếp."
"Chuyện lúc trước tôi nói với anh thế nào rồi?"
"Đã xong đâu vào đấy rồi, sếp yên tâm. Công ty chi nhánh ở Trường Lăng đã phái người qua giúp Lâm Lạc Nhi rồi, bên công ty con con của Ma Hải cũng đã cho người bàn bạc với công ty bên kia." Đối phương nhanh chóng báo cáo.
"Tốt lắm, cứ như vậy đi, mong mọi chuyện thuận lợi."
Không lâu sau, chiếc ô ta xa hoa đi vào trong nội thành Trường Lăng, hai người ăn ở một nhà hàng, sau đó Sở U dẫn Bảo Nhi đi vào một cửa hàng hạng sang.
Lúc đang chọn quần áo, Bảo Nhi hơi ngại ngùng, mỗi lần thử một bộ quần áo, đều mong chờ nhìn về phía Sở U.
Bảo Nhi lúc còn nhỏ khác với Bảo Nhi khi đã lớn. Khi lớn lên thì xinh đẹp nhu mì, còn bây giờ mang theo vẻ trẻ nhỏ giống như nụ hoa chưa nở. Nhất là cặp mắt kia, thật sự vô cùng xinh đẹp, tạo cảm giác dễ chịu khiến người ta không khỏi yêu thích. Lúc mặc quần áo mới vào, hai mắt sáng rỡ lên, bất kể là hướng dẫn viên hay là khách hàng đều không ngừng khen ngợi.
Sở U nhìn thấy dáng vẻ vừa vui mừng lại vừa chờ mong hắn lại xem thử. Lòng Sở U như muốn tan ra, tạm thời quên hết những điều khó chịu.
Sở U mua rất nhiều đồ ở đây, tất cả đều mua cho Bảo Nhi, từ quần áo, giày, ba lô...
Sau khi kêu nhân viên cửa hàng đang mấy món đồ này chất vào trong xe, thấy sắc trời cũng dần tối, Sở U dẫn theo Bảo Nhi rời khỏi cửa hàng, đi vào con đường vừa quen thuộc lại lạ lẫm.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến nhà anh!"
"À... Nhà anh còn có ai khác không?" Bảo Nhi hình như hơi căng thẳng.
Sở U nghĩ một chút rồi nói: "Không có ai hết, sau khi cha mẹ đi rồi, ngoại trừ người quản gia thường xuyên tới đây quét dọn thì không có ai khác."
"Anh có thể đi đến Viễn Kinh không?"
Trong một khoảnh khắc, Sở U xúc động muốn đem sào huyệt của mình về đây, chỉ là nghĩ tới cảnh sau khi chuyển đến thì lắc đầu bỏ qua, "Bảo Nhi, em thích Viễn Kinh à?"
"En... Anh đi đâu en theo đó."
Một lát sau hai người đã đến nơi. Ở đây là khu cao cấp dành cho giới nhà giàu, tất cả đều là biệt thự, nhưng lại không giống mấy biệt thự nhỏ của hắn ở Viễn Kinh. Ở đây toàn biệt thự lớn, thậm chí là siêu lớn, chỉ riêng phí duy trì một năm cũng là một số tiền người bình thường không thể tưởng tượng ra.
Căn biệt thự mà Sở U lái xe vào đúng là một căn biệt thự siêu lớn, chỉ phần bên ngoài thôi đã chiếm rất nhiều diện tích. Sau khi dừng xe trước cổng chính, Sở U mở cổng, nắm tay Bảo Nhi dắt vào trong.
Đọc rẻ nhất và nhanh nhất tại tienvuc(.com)