Chương 481. Tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mày như vậy.
Cảnh vật xung quanh theo kiểu hoài cổ, nhìn có hơi tối, thật ra Sở U không thích kiểu này.
"Cô chú ở đây hả anh?"
"Ừ, trước đây anh cũng ở chỗ này. Có vài thứ không ổn, ngày mai chúng ta trở về Viễn Kinh, đêm nay ngủ đỡ ở đây đi."
Có lẽ là do lâu ngày không có người ở, nơi đây luôn tồn tại thứ cảm giác âm u quỷ dị. Đôi mắt Bảo Nhi toát lên vẻ sợ hãi.
Sau đó Sở U dắt Bảo Nhi lên tầng hai, đi tới căn phòng của mình. Trong phòng sạch sẽ gọn gàng, không khác gì trong trí nhớ của mình, không có đồ vật bị di chuyển.
"Bảo Nhi, mệt rồi sao? Không thì tắm rửa nghỉ ngơi sớm." Sở U thấy Bảo Nhi hơi mệt, lập tức nói.
"Vâng."
Căn phòng đầy đủ mọi thứ, cái gì cũng có. Sau khi dẫn Bảo Nhi vào phòng tắm dạy cho cô cách sử dụng, Sở U liền đi ra.
Lúc này điện thoại vang lên, Sở U nhìn số điện thoại, sắc mặt trở nên rét lạnh, hắn ngồi trên ghế salon nghe điện thoại, đồng thời châm một điếu thuốc.
Trong điện thoại truyền đến tiếng ông Lưu: "Sếp, điều tra ra rồi, toàn làm chuyện xấu, nếu bị bỏ tù hắn ta phải ngồi tù chung thân."
Cuối cùng ông Lưu xin chỉ thị: "Bây giờ cócần báo động không?"
Đầu thuốc lá đã tắt ngúm, Sở U suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ điện thoại của tôi."
"À đúng rồi, còn một chuyện liên quan tới anh và Bảo Nhi đã xong xuôi rồi, anh xem lúc nào tiện thì cùng Bảo Nhi ký tên vào."
"Ngày mai đi."
"Được, giờ sếp đang ở đâu, tôi kêu người đến phục vụ."
"Đang ở nhà tôi, địa chỉ là..."
Sau khi cúp điện thoại, cửa phòng tắm mở ra. Sở U ngẩng mặt nhìn chỉ thấy Bảo Nhi đầu tóc ướt sũng mặc bộ quần áo mới mua, xinh đẹp động lòng người.
"Trong phòng có máy sấy, sấy khô tóc đi đừng để bị cảm."
"Vâng." Bảo Nhi nói xong, xoay người đi vào trong phòng. Sở U gọi cho trợ lý đặc biệt, chớp mắt cả căn phòng vang lên tiếng máy sấy.
"Anh tra giúp tôi thầy Tần Phong Hoa trong cô nhi viện U U, gửi tài liệu cá nhân của hắn ta vào email của tôi. Tôi chờ anh."
"Ok sếp!" Trợ lý đặc biệt không hỏi lại, chỉ đáp lời, rồi bắt tay vào việc.
Trong phòng tắm yên tĩnh trở lại, Bảo Nhi bước ra lần nữa, tóc khô ngay ngắn mềm mại, Bảo Nhi tắm rửa xong càng giống nụ hoa được tưới tốt muốn nở.
"Tối nay ngủ ở phòng này đi, anh ngủ ở phòng sát bên." Sở U nói xong đứng lên đi về hướng bàn máy tĩnh, trong phòng cũng có máy tĩnh.
"Vâng..." Bảo Nhi nhỏ giọng đáp, đi đến bên mép giường.
Lúc này Sở U đã khởi động máy tính, trong máy sắp xếp không gọn như máy của hắn ở Viễn Kinh, sau đó hắn mở email.
Bảo Nhi nhìn Sở U đang tập trung làm việc, sau đó ngồi trên giường im lặng cởi quần áo ra, phát ra tiếng sột soạt, sau khi đặt di động xuống dưới gối thì chui vào trong chăn.
Drap trải giường có một mùi hương, đây là mùi của Sở U sao? Bảo Nhi phản ứng kịp thời, nhất định là không phải. Nhưng chẳng biết tại sao, có lẽ là do tác dụng tâm lý mà ra khiến cho Bảo Nhi cảm thấy mùi hương trên giường đem đến cho cô cảm giác thư thái an tâm.
Bây giờ Sở U đã biết được hết thông tin của Tần Phong Hoa, sau khi đã ghi nhớ xong, hắn lại xem email khác. Theo thứ tự mà Vệ Hồng báo cho hắn những tin tức đáng tin cậy thu thập được trong trò chơi, bên dưới thậm chí còn có phần phân tích của Vệ Hồng, tương đối chuyên nghiệp.
Mỗi hành động của mục tiêu trong trò chơi đều bị nắm bắt hết, còn có tin tức do Hạ Nguyệt Oánh gửi tới, Vạn Thế lại lập công hội nhưng rất ít khi xuất hiện.
Sau khi xem những email này, Sở U nhìn thời gian, lại lên diễn đàn xem, sau đó mới tắt máy đứng dậy.
Sở U nhìn thấy mới tóc đen mềm mại ló ra từ trong ổ chăn, bước chân lập tức trở nên nhẹ nhàng, hắn bước đến bên mép giường nhìn Bảo Nhi.
Chỉ thấy Bảo Nhi đã nhắm mắt lại, hàng mi dài rất đáng yêu, nhất là trên gương mặt đẹp đẽ xuất hiện ánh hồng phớt, khiến người ta không nhịn được muốn sờ nắn một chút, hô hấp của Bảo Nhi đều đặn, đã say ngủ. Ngày hôm qua thật đúng là làm cô mệt chết đi được.
Sở U nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này đã hoàn toàn tối om, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cuối cùng hắn nhìn Bảo Nhi lần nữa rồi tắt đèn, bước khẽ ra khỏi căn phòng, đóng cửa lại.
Sở U lấy ra một máy điều khiển nhấn vài cái, ngoại trừ đèn phòng ngủ của Bảo Nhi đã tắt thì toàn bộ đèn trong biệt thự đều sáng lên, chỉ trong lát đã bừng lên ánh sáng rực rỡ.
Sở U cảm thấy tốt hơn nhiều...
Cuối cùng Sở U điều khiển chiếc SUV ra khỏi biệt thự, chạy về phía mục tiêu đã định.
Dọc đường đi, Sở U gọi cho ông Lưu, chỉ nói hai chữ: "Báo động!"
Lát sau, Sở U dừng lại cạnh một khu nhà ở. Hắn biết một trong số những căn nhà ở đây là nhà của Tần Phong Hoa, hắn im lặng chờ cảnh tới bắt người trước.
Không lâu sau, có thể nghe được đầu đường bên kia truyền đến thanh âm đặc biệt. Sở U biết là cảnh sát đã tới, vì vậy hắn lái xe vào một chỗ không ai thấy, sau đó bước ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ hắn như vậy hẳn là muốn đi xem thử?
Những cảnh sát này hành động nhanh nhẹn, giống như nắm được tung tích người bị nghi ngờ, vừa xuống xe liền xông tới một ngôi nhà, nghĩ tới đây Sở U nhìn lên camera.
Không còn cảm giác bị theo dõi như lần trước.
Sở U hít một hơi rồi bước qua, hơi cúi đầu, giống như là một người đi đường.
Lúc này một đám quần chúng hóng hớt đã xông tới, tò mò nhìn tới nhìn lui, không biết là ai phạm tội.
Lát sau, những cảnh sát kia đã bước ra, bọn họ đang bắt giữ một người đàn ông, tay bị còng.
Người này đúng là Tần Phong Hoa!
Sở U nhìn đám người xung quanh, kéo mũ áo che đầu, sau đó giống như đang khóa chặt Tần Phong Hoa trong tầm mắt.
Sở U đã luyện tập trước, lúc này một cảm giác đặc biệt nhanh chóng xuất hiện, chạy thẳng lên não.
Mục tiêu bây giờ không phải là vật chết mà là vật sống!
Mày đã làm chuyện không nên làm, giờ phải bắt mày làm thí nghiệm thôi!
Lúc quần chúng vẫn đang chỉ trỏ bàn tán, Tần Phong Hoa sắp bước lên xe cảnh sát, bỗng nhiên hai chân hắn ta nhũn ra, cả người ngã khụy xuống mặt đất, đồng thời kêu lên một tiếng thảm thương.
Nhìn dáng vẻ hắn ta thê thảm như đang hết sức đau đớn, khuôn mặt đau đến méo mó, chân bước loạng choạng.
Dường như không chịu nổi đau đớn nữa, Tần Phong Hoa bỗng nhiên há miệng cắn còng tay, có thể nhìn ra điều đó qua đôi mắt đỏ ngầu tơ máu đáng sợ của hắn ta, hắn ta đang cắn thật sự, cắn mạnh vào còng tay kim loại. Giống như làm như vậy có thể bớt đau.
Tình huống như vậy khiến cảnh sát và quần chúng sợ ngây người, mới bình thường sao đã thành ra như vậy?!
Không ai biết, trong đám người này có một người đội mũ áo khoác đang hành động, con ngươi màu xám của Sở U dần dần nhạt đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tần Phong Hoa nằm trên mặt đất đã sùi bọt mép, mắt dại ra, nhưng có mạng sống đặc thù nên cũng chưa chết.
Hắn đột nhiên cảm thấy nếu như làm như vậy, hình như... Quá dễ dàng cho Tần Phong Hoa rồi.