Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 482. Mầm mống tà ác (1)

Chương 482. Mầm mống tà ác (1)


Sở U! Mau bớt cái tính cánh cố ý làm bậy của mày trong trò chơi đi! Bỗng nhiên trong đầu Sở U nảy ra ý nghĩ như vậy...
Ngay lúc này, điện thoại vang lên, Sở U lấy ra xem, phát hiện lại là Bảo Nhi.
Sở U rất kinh ngạc, vội nghe điện thoại.
"Huhu, anh, anh đang ở đâu, em... Bảo Nhi thấy sợ."
"Được rồi, anh lập tức về ngay, đừng sợ, anh về ngay." Sở U vừa bước xuyên qua đám người vừa nói.
Cuối cùng Sở U nhìn Tần Phong Hoa đã được cảnh sát nâng dậy, hắn gọi cho ông Lưu lần nữa.
"Ông Lưu, chuẩn bị đầy đủ tài liệu đi, đến lúc luật sự mà tôi mời đến tới chỗ ông lấy tài liệu. Ông phải cố gắng phối hợp, cần phải khiến cho Tần Phong Hoa ngồi tù mục gông, hiểu chưa?"
"Vâng, tôi hiểu rồi." Ông Lưu bình tĩnh nói.
Sau khi cúp điện thoại, Sở U bước tới bên cạnh ô tô, gọi cho trợ lý hành chính đặc biệt.
"Tôi nói cho anh biết, chuyện của Tần Phong Hoa rất nghiêm trọng, ảnh hưởng vô cùng lớn. Anh xem tình huống liên quan đi, rồi mời một đoàn luật sư đến, khiến cho hắn ta ngồi tù mục gông đi."
"Vâng, tôi biết rồi."
"Còn nữa, đừng để truyền thông biết chuyện này, anh đi tạo quan hệ cho tốt đi."
"Sếp yên tâm, tôi biết phải xử lý thế nào."
"Ừ... Còn nữa, tôi không hy vọng cuộc sống trong tù của Tần Phong Hoa được thảnh thơi, an nhàn."
Trợ lý hành chính đặc biệt lập tức hiểu được hàm ý trong lời của Sở U, nói: "Tôi biết rồi, bảo đảm anh sẽ hài lòng."
"Tốt, vậy tôi cúp máy đây."
Sở U ngồi trong xe, hai mắt mơ màng. Sở dĩ hắn thay đổi ý định giết chết Tần Phong Hoa, đúng là xuất phát từ cách làm trên. M* nó, gây chuyện với thì không gây, lại hết lần này tới lần khác gây chuyện với Bảo Nhi. Được, vậy cứ để nửa đời sau này của mày sống không bằng chết đi, như vậy tao mới bớt giận được.
Ô tô đã nổ máy, chiếc xe cao cấp này lao vút khỏi nơi đây, làm cho những người qua đường vừa ngạc nhiên vừa khó chịu.
Sau khi dừng xe trước cổng biệt thự, Sở U đóng cổng lại, lao nhanh vào nhà.
"Cộp cộp cộp..." Tiếng bước chân của Sở U vang lên, hắn bước tới trước cửa căn phòng của mình, nhìn xuống khe cửa, phát hiện đèn bên trong vẫn đang tắt, lập tức động tác chậm lại, hắn nhẹ nhàng xoay tay cầm, mở cửa ra.
Sở U lần mò tới công tắc trên vách, một tiếng 'tách' vang lên, ánh đèn sáng rực.
Không thấy bóng dáng Bảo Nhi đâu, nhưng giữa tấm nệm trên giường có gì đó nhô lên, có thể nhìn ra trong đó có người.
Sở U thấy vậy cười một tiếng, nhỏ giọng gọi: "Bảo Nhi."
Nghe có người gọi, người nằm trong chăn cựa quậy, giống như sắp sửa xốc chăn lên. Nhưng Sở U đã bước tới trước, nhẹ nhàng nhấc tấm chăn lên.
Bảo Nhi vốn đang quỳ mọp trên giường, lúc cảm thấy chăn bị xốc lên mới đứng dậy, ngước đôi mắt khóc đến đỏ hoe về phía Sở U, cặp mắt to kia thành ra như vậy khiến người ta đau lòng, bất lực.
Bảo Nhi mặc một bộ nội y giữ ấm tương đối bó sát người, ôm sát lấy cơ thể nhỏ xinh, Sở U thậm chí thấy được gò ngực hơi nổi lên của Bảo Nhi.
Bảo Nhi đưa tay lau nước mắt, nói với giọng nhỏ xíu: "Xin lỗi anh."
"Tại sao lại nói xin lỗi." Sở U vừa nói vừa đem chăn quấn lên người Bảo Nhi lại để tránh bị cảm lạnh.
"Em… Em lại gây rắc rối cho anh." Thật ra sau khi gọi cho Sở U, Bảo Nhi cảm thấy đã hối hận, chỉ là đột nhiên tỉnh lại không thấy Sở U đâu, xung quanh cực kỳ lạ lẫm. Hơn nữa căn phòng này luôn đem đến cho cô cảm giác sợ hãi, sau khi gọi mãi không nghe thấy Sở U trả lời, Bảo Nhi bắt đầu hoảng sợ, một nỗi sợ hãi ập đến tâm hồn nhỏ bé của cô.
Bảo Nhi lại bò lên giường, chui vào trong chăn, bắt đầu suy nghĩ miên man, nghĩ tới nghĩ lui lại khóc, vì vậy gọi cho Sở U.
Nghe đối phương nói sẽ quay lại ngay, giọng nói đầy quan tâm, Bảo Nhi đột nhiên không còn thấy sợ nữa, mà là có cảm giác xấu hổ.
Anh ấy nhất định là có chuyện quan trọng phải làm, mà mình lại... Nhất định là không vui. Bảo Nhi khó chịu trong lòng một lúc lâu.
Chuyện thành ra như vậy khiến Bảo Nhi cảm thấy muốn gánh chịu 'sai lầm' của bản thân.
"Không sao đâu, anh cũng phải quay về mà, Bảo Nhi ~" Sở U gọi tên đối phương, hắn ngồi ở mép giường suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện giờ anh và em sống dựa dẫm vào nhau. Anh là người giám hộ của em, là bậc cha anh của em. Bây giờ chúng ta là người thân, hiểu không?" Hắn tiếp tục nói: "Sau này cần gì ở anh thì cứ lấy điện thoại gọi, không phải sợ, anh vẫn luôn ở đằng sau em."
Sở U nói tới đây thì mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Bảo Nhi cũng đang chăm chú nhìn mình: "Bảo Nhi, trong lòng anh, em luôn là người thân của anh, là người mà anh quan tâm nhất. Còn nữa, quan hệ giữa chúng ta là bình đẳng, em đừng coi anh là người lớn nghiêm túc nữa được không. Anh có trách nhiệm dạy dỗ em, đồng thời cũng muốn trở thành bạn tốt của em."
Sở U khuyên bảo Bảo Nhi, bởi vì hắn không hy vọng quan hệ giữa hai người trở thành mối quan hệ cấp trên cấp dưới, cho nên mới ngăn chặn suy nghĩ này ngay từ bây giờ.
Bảo Nhi cũng cười, đôi mắt đen như trân châu dưới ánh đèn sáng ngời bóng bẩy, giống như vì sao, cũng vì khóc mà hơi ửng đỏ...
"Em biết rồi." Nói xong Bảo Nhi cựa quậy, tấm chăn khoác trên người rơi xuống. Sau đó cô tựa vào phía sau lưng Sở U, hai tay nhẹ nhàng ôm hông Sở U, đầu tựa ở vào tấm lưng rắn chắc của hắn, nói một câu.
"Ba!"
Sở U cảm nhận được hơi ấm sau lưng, lại nghe Bảo Nhi gọi mình, Sở U sửng sốt...
"Em có thể gọi anh là ba không?" Giọng nói non nớt từ sau lưng truyền đến. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được cử động của khuôn mặt Bảo Nhi khi nói chuyện.
"Haha, sao lại không, nhưng đây là chúng ta tự gọi nhau, trước mặt người khác không được gọi như vậy." Sở U không hiểu nổi Bảo Nhi học ở đâu ra cách trêu chọc này.
Chẳng hiểu sao lúc Bảo Nhi ôm hắn từ phía sau, trong đầu Sở U phút chốc hiện lên gương mặt Bảo Nhi trưởng thành, chân thật như ở ngay trước mắt. Rõ ràng cơ thể còn phản ứng, điều này khiến Sở U rất kinh ngạc, trong lòng hắn vô cùng nhớ nhung nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi thứ cảm giác này.
Sở U không nghĩ nhiều, đánh bay "mầm mống tà ác" này, chặn đứng phản ứng của cơ thể.
"Vâng..." Bảo Nhi cười đáp lời, giọng nói đáng yêu mang theo vẻ trẻ thơ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất