Chương 561. Không có bất kỳ lý do nào.
"Nói tao nghe, mày làm sao để giúp tao báo thù?" Sở U nhớ lần đầu nói chuyện, Hồng Hậu tỏ vẻ đồng ý giúp hắn.
"Cậu đã bắt đầu ra tay rồi, tốt lắm. Nhưng điều khiến tôi nghi ngờ là sao cậu lại chuyển mũ tiêu lên người lũ trẻ?"
Nhìn xem màn hình xuất hiện chữ viết, đôi mắt Sở U lóe lên. Hồng Hậu nói không sai, kẻ thù của mình ngang vế với cha mẹ hắn, thậm chí còn cao hơn một vế, Hồng Hậu muốn hỏi tại sao hắn lại nhằm vào người vô tội. Hoặc là dùng cái này để hiểu rõ hắn hơn? Dù sao trên người hắn có rất nhiều thứ Hồng Hậu không biết được. Sở U tin là tư liệu sinh hoạt 21 năm của hắn đã bị Hồng Hậu đọc hết, và nó biết rõ quá khứ của mình, chỉ là... Bỗng nhiên nhân vật thay đổi, dường như trong vòng một đêm đã biết rất nhiều bí mật, mà nguồn gốc của những bí mật này tự nhiên xuất hiện trong đầu.
Chuyện quái dị này khiến cho bất kì ai cũng không thể hiểu nổi, bao gồm trí tuệ nhân tạo Hồng Hậu. Ví dụ như hắn làm sao biết cha mẹ mình bị người ta hại? Chuyện này rất khó hiểu. Dù sao bây giờ ai cũng nghĩ là tai nạn máy bay. Ngoại trừ rất ít người biết chuyện thì ai cũng không biết, là con của người bị hại, hai năm qua vẫn không phát hiện, đột nhiên lại phát hiện ra hơn nữa phát hiện rất nhiều điều... Mục tiêu đã kẻ thù mở rộng ra con cháu của họ.
Sở U lạnh lùng nói: "Bởi vì họ đều là người tao muốn giết, không có bất kỳ lý do nào hết!"
"Dường như cậu có thể đoán trước tương lai!"
Sở U nhìn dòng chữ trên màn hình, im lặng. Đối phương là chúa tể không có gì là không làm được, nó biết rõ tất cả bí mật của thế giới.
"Nói tôi nghe xem vận mệnh trong tương lai của tôi như thế nào?"
"... Tao chỉ có thể nói, mày tới tìm tao, tương lai của mày sẽ bị che mờ." Sở U nhìn chằm chằm vào một món đồ trước mắt nói ra, chỉ là đôi mắt nhìn mông lung không có tiêu cự. Sở U trả lời mập mờ.
"Nhưng tôi rất vui vì tìm được cậu trong 90 tỷ dân, tôi thấy may mắn đấy chứ."
"Cảm ơn, tao cũng thấy vậy."
"Cậu tiến hóa rồi, cậu có đủ năng lực để tự giết người, nhưng tôi muốn nói cho cậu biết bạn gái của cậu. Lâm Lạc Nhi hình như cũng xuất hiện dấu hiệu tiến hóa. Tôi ở bộ phận giám sát và điều khiển của bệnh viện phát hiện cô ấy có điều lạ, nhưng…"
Sở U nhìn đến đây không khỏi giật mình, Lâm Lạc Nhi cũng tiến hóa rồi hả? Cũng có năng lực thần bí giống hắn sao? Lúc này lòng hắn rối bời. Hồng Hậu nói "nhưng" là có ý gì? Cảm giác giống như đang che giấu bí mật động trời.
Lúc Sở U chuẩn bị hỏi lại, màn hình điện thoại xuất hiện dòng chữ.
"Cabin trò chơi Thiên Thế cùng với hoàn cảnh trò chơi có thể khiến người chơi xuất hiện tỷ lệ tiến hóa. Cậu không cần nghi ngờ điều này, tôi tin rằng cậu cũng đoán được. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, chỉ cần người nào xuất hiện tiến hóa thì thiết bị trò chơi của người đó sẽ gửi số liệu đến cho tôi. Cho tới bây giờ cậu là người thứ nhất, tôi nghĩ nó có liên quan với chuyện xảy ra trên người cậu. Trên người cậu nảy sinh chuyện lạ cho phép cậu có đủ điều kiện tiến hóa. Nhưng Lâm Lạc Nhi, thiết bị trò chơi của cô ấy không phản hồi lại, điều này cho thấy tiến hóa không xuất phát từ Thiên Thế mà là bên ngoài tạo thành."
"Nói cho tôi biết, cậu có quan hệ với Lâm Lạc Nhi không?"
Sở U gật đầu, thành thật thừa nhận: "Có quan hệ mấy lần."
"Có mang bao không?"
"Không mang, làm sao vậy, ý mày là tao lây nhiễm cho Lâm Lạc Nhi sao? Không đúng, là trong lúc vô tình tao đã làm cho Lâm Lạc Nhi có đủ điều kiện tiến hóa?"
"Tôi đang quan sát, tạm không xác định được có phải là hiện tượng cậu nói hay không?"
"Bây giờ căn cứ theo tin tức tôi có được. Một trong những kẻ thù của cậu, chủ tịch tập đoàn kỹ thuật sinh vật Hạo Thiên Trương Diệu Sinh cùng với vợ mình, hai ngày sau sẽ đến để chuẩn bị cho diễn đàn họp thường niên Viễn Kinh Oss."
Sở U thấy dòng tin này, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Cảm ơn mày đã nói cho tao biết tin tức quan trọng này, tao biết nên làm thế nào rồi."
"Đến lúc đó tôi sẽ giúp cậu, không nói nữa, tạm biệt."
Sở U thấy dòng chữ này, biết rằng nó không còn ở đây nữa, sẽ không trả lời hắn nữa.
Sau đó Sở U gọi điện thoại cho Chu Ngữ Huyên, kêu cô mua ba cái máy chiếu.
Cuối cùng lại gọi cho Lý Nguyên Lão, kêu ông đưa cho mình một bức thư mời tham dự diễn đàn họp thường niên Oss.
Làm xong, Sở U chợt nghe bên ngoài xuất hiện âm thanh, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Lhát hiện trên hành lang xuất hiện người lạ, trên tay họ cầm đồ dùng trong nhà mới mua, nhìn phong cách đặc biệt củ mấy món đồ này có thể thấy là chuẩn bị cho trẻ con.
Phòng Bảo Nhi không cần sửa sang, chỉ cần mua một ít đồ dùng trong nhà trang trí lại là được.
Có nhiều nhân viên vào trong biệt thự, nên hắn cũng không có tâm trạng chơi trò chơi, chỉ đứng nhìn họ làm việc.
Sở U nhanh chóng nhìn thấy một chiếc giường mới mềm mại được khiêng vào phòng Bảo Nhi.
Đồng thời Sở U cũng thấy một chiếc máy tính cũng được chuyển vào. Trong căn phòng nhỏ của Bảo Nhi Sở U nghe được có người nghe được có người đang chỉ đạo sắp xếp lại vị trí, chắc là chuyên gia bài trí đang làm việc.
Xã hội bây giờ được phục vụ tận tình, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được ngay.
Sở U vẫn đứng ở chỗ tay vịn cầu thang nhìn nhân viên công tác ra ra vào vào. Lúc hắn nhìn xuống thì thấy Chu Chỉ Quân cũng đang đứng dưới ở phòng khách quan sát, thỉnh thoảng nói cẩn thận một chút, đi nhớ nhìn đường... Ai không biết còn tưởng cô gái xinh đẹp này là nữ chủ nhân của biệt thự này.
Sau đó Sở U thấy Chu Ngữ Huyên đi đến, cô quay người nói với những người ngoài cửa: "Vào đi, đi cẩn thận khéo ngã." Sở U thấy một nhóm người đi đến, đồ mà họ mang khác với những người kia. Họ mang dụng cụ công nghệ, cũng chính là máy chiếu và máy móc liên quan mà hắn cần.
"Đưa mấy thứ này vào phòng ngủ của tôi." Sở U đứng ở trên lầu nói.
Chu Ngữ Huyên lập tức kêu những người này lên lầu, dưới sự chỉ dẫn của cô họ đi vào phòng ngủ của hắn,
Chỉ chốc lát sau những người này đã bắt tay thực hiện. Trong quá trình lắp đặt, đôi khi Chu Ngữ Huyên không thể không hỏi hắn bố trí như thế nào.
Tốn một giờ mới sắp xếp xong, phòng Bảo Nhi cũng đã làm xong, hôm nay Bảo Nhi có thể vào ở, hiệu suất làm việc khá cao đấy, Sở U rất hài lòng.
Một lát sau, tất cả nhân viên công tác đều đã đi hết, công việc hoàn thành.
"Tổng giám đốc, còn cần gì nữa không?"
"Ở lại ăn cơm đi."