Chương 594. Tình huống sức mạnh.
"Ừm ..." Sở U bị sặc, tức giận nhìn lướt qua Bảo Nhi vẻ mặt rạng rỡ.
"Cô ấy à... Nói thế nào nhỉ, cô ấy không biết anh, nhưng không có nghĩa là anh cũng không biết cô ấy, đúng không? Mười năm trước anh đã biết cô ấy, còn có liên lạc với cô ấy, chẳng qua là ở trong trò chơi, cô ấy cũng không biết thân phận thật của anh mà anh cũng không có nói cho cô ấy nghe. Bọn anh trong hiện thực, như em thấy đấy, là lần đầu tiên bọn anh gặp nhau."
"Không phải anh vẫn luôn thầm mến chị Triệu hay sao?"
"Đâu có, không có đâu."
"Thật kỳ lạ, các anh gặp nhau không giống như cuộc hội ngộ của một người bạn cũ." Bảo Nhi là tổ chức ngôn ngữ, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, chắc là đang suy tư về vấn đề kỳ diệu này, "Theo như anh nói, nhớ lại cuộc gặp mặt vừa nãy, em cảm thấy dường như hai người các anh nói chuyện giống như...Ừm giống như cách nói chuyện oẳn tù tì."
Bảo Nhi bỗng nhiên quay đầu nhìn Sở U, nói: "Anh, các anh đã liên lạc với nhau như thế nào ạ?"
Cảm giác như nói xuống nữa sẽ xảy ra chuyện, Sở U nói: "Bảo Nhi à, thế giới của người lớn cực kỳ phức tạp, không đơn giản như em nghĩ, trong này... Ừm có rất nhiều nhân quả duyên phận đan xen, nói chung là, giống như em thấy đấy, sự thật chính là như vậy." Sở U bắt đầu mơ hồ suy đoán.
Nhìn thoáng qua sắc mặt Bảo Nhi, Sở U không nói lên lời. Kiếp trước người này là bạn gái của hắn, hiện tại thành một đứa bé tò mò bắt đầu khám phá những điều đầy ảo mộng và bí ẩn đối với cô.
"Được rồi, đừng nói về vấn đề này nữa, vấn đề này không phải là vấn đề mà độ tuổi của em có thể chạm vào."
"À..."
...
Tại một bệnh viện cao cấp trong thành phố Ma Hải, Lâm Lạc Nhi đang đứng trước cửa sổ nhìn khung cảnh màu đen bên ngoài, lúc này trong mắt mới lấy lại tinh thần. Cô cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình một chút, ở chỗ đó một vết bẩn, nếu như là ngày hôm qua, thậm chí hầu hết thời gian ngày hôm nay, nhất định bản thân cô sẽ tự thanh lọc. Nhưng mà một giờ trước, khả năng tự thanh lọc không thể giải thích này của cô đã biến mất, như lúc nó lặng lẽ đến, và bây giờ lại lặng lẽ đi.
Lâm Lạc Nhi không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì cái gì nó lại biến mất? Rốt cuộc loại trạng thái trong cơ thể của cô là như thế nào?!
Đối với việc sức mạnh này biến mất, ban đầu Lâm Lạc Nhi khá là vui vẻ, dù sao thì cơ thể của cô khôi phục bình thường. Nhưng dần dần, một cảm giác mất mát dần dần kéo đến, cô đã bình thường trở lại sao?!
Những ngày gần đây, Lâm Lạc Nhi ngoại trừ chăm sóc mẹ, thì là suy nghĩ chuyện sức mạnh xuất hiện trên cơ thể mình. Cô nghĩ tới nghĩ lui, xem bản thân đã xảy ra tình huống gì, cuối cùng nghĩ tới trên người Sở U. Cô nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh của Sở U, nhớ lại, lúc ấy trên tay Sở U không có một vết cắt, thậm chí trên quần áo cũng không bị dính mảnh vỡ.
Xem tình huống lúc Lâm Lạc Nhi quét dọn, tấm gương thủy tinh nát tới mức rất không tự nhiên, không giống như hiệu quả khi bị cái gì đó tác động. Những mảnh thủy tinh trên mặt đất đều là những mảnh nhỏ, với lại tấm gương thủy có độ dày, không giống như tấm gương mỏng của gia đình bình thường. Vật liệu của tấm gương quá dày để có thể nứt được, lúc ấy cô không nghĩ tới trên người Sở U, nên không có nghĩ nhiều về nó, nhưng bây giờ nghĩ lại nó thật sự là một sự kiện kỳ lạ.
Hơn nữa biểu hiện của Sở U lúc đó, cũng khá quái dị ....
Còn ly nước bỗng nhiên có vết nứt, bây giờ vấn đề đã trở nên đặc biệt rõ ràng.
Nếu có liên quan tới Sở U, vậy thì tình huống trên người cô là xảy ra thế nào? Chẳng lẽ là.... Nghĩ tới đây, mặt Lâm Lạc Nhi đỏ bừng.
Không phải là Lâm Lạc Nhi không có nghĩ tới khả năng do cabin trò chơi mang tới sự thay đổi này, nhưng cô và trên người Sở U xảy ra một chuyện giống nhau, Lâm Lạc Nhi càng tin vế sau hơn, bởi vì việc kỳ lạ của đối phương đang bày ra trước mắt cô.
Cầm điện thoại di động lên, Lâm Lạc Nhi quyết định gọi điện thoại cho Sở U.
Trong mấy ngày gần đây mỗi khi Sở U ăn cơm thì hắn sẽ gọi cho Lâm Lạc Nhi, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng không dính tới những việc kỳ lạ này. Hôm nay Sở U không gọi cho Lâm Lạc Nhi, nên bây giờ cô quyết định gọi cho Sở U.
"Alo, Lạc Nhi." Điện thoại rất nhanh đã kết nối, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô.
Trong lòng Lâm Lạc Nhi thở phào nhẹ nhõm, ban đầu cô nghĩ là hắn sẽ ở bên trong "Thiên Thế", nhưng... Không phải lúc này hắn nên ở bên trong "Thiên Thế" hay sao?!
"Anh ăn cơm chưa? Đang làm gì đó, em còn tưởng là anh đang ở trong trò chơi chứ." Lâm Lạc Nhi nói ra nghi ngờ của mình, đôi mắt nhìn lên cửa sổ phản chiếu hình ảnh của mình.
"À, không có gì, bệnh tình của mẹ em đã tốt hơn chưa?" Sở U lúc đầu muốn quăng một câu nói dối tốt, nhưng nhận ra Bảo Nhi đang ở bên người, lời đến khóe miệng, lại đổi lại. Đồng thời ấn một nút trên màn hình điện thoại di động, cái nút này có chức năng, là chức năng chống ồn ào, chặn âm thanh xe cộ, hoặc là che giấu những âm thanh khác. Có chức năng phân biệt giọng nói, nhưng mà có tác dụng phụ, chính là khi đối phương nghe được giọng của mình, sẽ bị trễ vài giây.
Chức năng này cực kỳ mạnh mẽ, có công dụng với quân sự, mua được điện thoại có chức năng như vậy trên thị trường rất là khó.
"Ừ, bệnh tình đã tiếp tục ổn định, không lâu nữa sẽ được xuất viện rồi." Đột nhiên Lâm Lạc Nhi cảm giác được, giọng nói của đối phương cực kỳ im lặng, giống như Sở U đang ở một nơi không người.
"Được, đến lúc đó anh tới đón em." Có Bảo Nhi đây, một chút lời yêu thương Sở U cũng không nói được.
Cũng may bây giờ Lâm Lạc Nhi đang bị vấn đề của bản thân làm phiền, nên không quan tâm tới vấn đề khác.
"Sở U, em..." Lâm Lạc Nhi ngập ngừng nói, nhíu đôi mày thanh tú lại.
"Có chuyện gì sao?" Sở U cũng nhíu mày, cô gái này có hơi đơn giản. Nói như thế nào đây, nếu như không phải gặp được Sở U, thì Lâm Lạc Nhi gặp phải chuyện khó khăn gì cũng tự mình giải quyết, có thể coi là người có tính cách kiên cường. Chỉ khi Lâm Lạc Nhi tìm được nơi để "dựa vào", vậy thì cô mới ở trước mặt người đàn ông mình dựa vào, không giấu được tâm sự.
"Sở U, em...Trên người của em..."
"Hả, em...Mang thai?" Từ cuối cùng, Sở U nói cực nhẹ, cũng may có âm thanh xe đi qua, hình như Bảo Nhi không có nghe được.
Trên mặt Lâm Lạc Nhi lập tức đỏ bừng, vội vàng lắc đầu, "Không phải, anh muốn đi đâu, trước đó em đã kiểm tra toàn thân xác định là không có việc gì."
"Vậy thì là chuyện gì?" Thật ra Sở U đã có linh cảm là Lâm Lạc Nhi sẽ nói với hắn cái gì đó, là bí mật lớn nhất trên người cô!
"Trên người của em xuất hiện một loại...Hiện tượng cực kỳ lạ, Sở U, trên người anh có xuất hiện vấn đề lạ nào không?" Cuối cùng, Lâm Lạc Nhi vẫn nói ra.
Im lặng mấy giây, lúc này hắn đã lái xe xuống gara dưới lòng đất của trung tâm thương mại. Đôi mắt của Triệu Phi Yến ở đằng sau lóe lên, sau đó cô lái xe vào theo, chỉ là hai người không đi cùng một đường. Triệu Phi Yến chỉ cần bảo đảm xe của đối phương vẫn ở trong tầm mắt của mình là được.
"Hiện tượng lạ gì, em nói mau đi!"
Dường như lòng đối phương cảm giác được cái gì đó sao?! Lâm Lạc Nhi hàm súc liếm môi một cái, sắc mắt có hơi lo lắng, sau đó tự động chỉ đem nút thắt sức mạnh nói ra, cuối cùng Lâm Lạc Nhi nói: "Khoảng một giờ trước, cái sức mạnh này đã biến mất một cách khó hiểu."
...