Chương 595. Khúc mở màn quen thuộc.
"Sở U ... Anh có nghe em nói không?" Không có âm thanh phát ra từ điện thoại, Lâm Lạc Nhi không khỏi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Những lời em nói...là thật ư?" Một lúc sau, trong ô tô, Sở U mới nhíu mày nói. Hắn đã đỗ xe, nhưng không có xuống xe, Bảo Nhi yên tĩnh ngồi ở bên cạnh vị trí tài xế, khó hiểu nhìn hắn, cực kỳ im lặng.
Triệu Phi Yến cũng đỗ xe, trong tầm mắt của cô, ô tô chỗ Sở U đã tắt máy, nhưng không thấy người xuống xe, cho nên cô cũng chỉ có thể ở trong xe.
"Thiên chân vạn xác (1), em làm sao có thể đem loại việc vô lý này ra nói đùa được! Sở U, anh có tin tưởng chuyện em nói không?"
(1) Thiên chân vạn xác: Vô cùng xác thực.
Nên trả lời thế nào đây! Sở U chưa bao giờ có cảm giác nghẹn họng mãnh liệt như vậy nên khiến hắn rất khó mà mở miệng.
Thở dài một hơi, vô thần nhìn về phía ánh sáng đèn sợi đốt bên ngoài cửa sổ, ánh mắt Sở U ngưng tụ, trầm giọng mở miệng.
"Anh tin em!"
"Anh tin chuyện em nói là thật."
"Anh...Anh có tình huống giống như em không?" Nghe đối phương nói như vậy, Lâm Lạc Nhi cảm giác trong lòng mình bắt được điểm tựa để dựa vào.
"Anh, anh có!" Sở U thừa nhận, ngay lúc đó còn nói thêm: "Nhưng không giống với tình huống của em."
"Nói vậy, loại hiện tượng siêu nhiên này là do anh... Truyền nhiễm, ừm.. Truyền cho em?" Cảm giác hai chữ "truyền nhiễm" có hơi hoang mang, Lâm Lạc Nhi liền sửa lời.
"Chắc là vậy, anh cũng không biết cớ thể của anh có đặc điểm như thế này, em có sợ hãi với loại sức mạnh này không?"
"... Vẫn ổn mà, vậy anh nói cho em biết, anh đang ở phương diện nào của sức mạnh siêu nhiên?" Tốc độ ba chữ đầu có hơi chậm chạp, và khá là mập mờ. Bởi vì Lâm Lạc Nhi cũng không biết rốt cuộc trong lòng cô đối với loại sức mạnh này là khát vọng hay là mâu thuẫn, cho nên chỉ có thể mơ hồ trả lời vẫn ổn mà. Rồi lập tức nhắc tới chủ đề mình quan tâm.
"Chuyện này sau khi em trở về thì anh nói cho em biết, trong điện thoại thì một lời khó nói hết."
"Ừ, được rồi, em có rất nhiều lời muốn nói với anh, Sở U, ngày mai em muốn trở về." Giờ phút này Lâm Lạc Nhi cảm thấy trong lòng rất ngứa ngay, đó là sự tò mò mãnh liệt và ham muốn.
"Ngày mai không được, ngày mai anh có việc phải làm, nên không ở nhà, có lẽ mấy ngày tiếp theo cũng không có thời gian." Nghe được anh nói như vậy, sắc mặt Bảo Nhi sáng lên. Anh có việc lớn gì cần phải làm sao?!
"Nó có quan trọng lắm không?" Giọng Lâm Lạc Nhi thấp đi nhiều. Lần đầu cô cảm nhận được trong lòng đau xót.
Nghe thấy giọng điệu của cô sa sút, Sở U tiếp tục nói: "Đây là bước có ý nghĩa đầu tiên trong cuộc sống của anh, tạm thời không thể nói cho em biết, nhưng sau này em sẽ biết."
Đôi mắt Lâm Lạc Nhi lóe lên, nghe giọng điệu cẩn thận của bạn trai, chẳng biết tại sao trong tâm trí hiện lên khẩu súng trong phòng ngủ của Sở U! Nghĩ tới đây, trong lòng cô lập tức bối rối, nhưng không biết phải nói như thế nào.
"Là công việc hay là chuyện riêng?"
Sở U không hiểu tại sao Lâm Lạc Nhi hỏi như vậy, "Đều có đi, được rồi em đừng hỏi nữa."
"Ừm..Được rồi." Nghe giọng điệu không tình nguyện cùng với đau đớn của hắn, Lâm Lạc Nhi cũng không biết nên nói như thế nào.
"Nghỉ ngơi sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung. Em muốn biết, sau này anh sẽ nói cho em biết, anh muốn cúp điện thoại."
"Ừ, anh... Không nên kích động mọi thứ, ừm, kia 88(2)."
(2) 88: bye bye/ tạm biệt.
"88." Sau khi cúp điện thoại, Sở U chớp mắt mấy cái, Lâm Lạc Nhi nói hắn không nên kích động mọi thứ là có ý gì?! Chẳng lẽ cô đã đoán ra được ngày mai hắn hắn sẽ làm gì?
"Anh, hay là hôm nay chúng ta không đi xem phim nha." Lúc này, đột nhiên Bảo Nhi ở bên cạnh nói.
"Sao vậy Bảo Nhi, anh nói chuyện xong rồi sẽ dẫn em đi xem phim, có phải vừa nãy em bị ảnh hưởng hay không, ha ha ...Thật ra là có vài hạng mục quan trọng trong công ty cần phải xử lý, đừng lo lắng, anh của em đã tính trước rồi, thôi nào thôi nào, xuống xe đi."
"A..."
Triệu Phi Yến không đi lên, vẫn im lặng ngồi trong ô tô của mình, cô chỉ cần chờ hai người quay lại lần nữa rồi theo sau là được, bây giờ cô nên suy nghĩ về nó.
Sở U và Bảo Nhi đi mua một ít đồ ăn vặt, sau khi chọn một bộ phim điện ảnh khá là hot và mua hai vé, hai người liền đi vào rạp chiếu phim.
Bởi vì bộ phim trong rạp chiếu phim chưa có chính thức phát, nên sảnh lớn được mở đèn, không biết vì lý do gì, mà hôm nay người đến rạp chiếu phim xem phim rất ít người, khán giả rất thưa thớt, sau đó Sở U và Bảo Nhi ngồi trên ghế của mình.
Khi sảnh lớn tắt đèn và chuẩn bị phát bộ phim, Sở U thấy không còn ai bước vào cửa nữa.
Lúc này một âm thanh đột ngột vang lên.
"Sòng bạc online đầu tiên của Ma Cao đi vào hoạt động, các người đẹp đang chia bài ...."
Sở U hơi nhìn về phía sau, cách năm hàng ghế ngồi có một người đàn ông đi một mình đang cúi đầu. Ánh sáng của màn hình điện thoại di động phản chiếu lên khuôn mặt của hắn. Hai bên trái phải của hắn đều không có người, giờ phút này hắn nhìn điện thoại di động nở một nụ cười xấu xa vô đạo đức.
Cùng lúc đó âm thanh của bộ phim bắt đầu vang lên, thật ra tiếng điện thoại di động của người đàn ông phía sau rất nhỏ, nhưng Sở U vẫn sắc bén nghe được. Với lại hắn còn phát hiện, những khán giả khác đều không chú ý tới hắn, tình cờ người xem bộ phim này lại quá ít, che khuất tiếng điện thoại di động.
Trên mặt Sở U cũng xuất hiện một nụ cười xấu xa. Thật là kì lạ nha, xem một bộ phim nhỏ trong rạp chiếu phim, người đàn ông này thật sự có phong cách đất.
Nhìn qua Bảo Nhi ở kế bên, hình như cô không nghe được âm thanh lả lướt phát ra ở đằng sau, nhưng việc bé xíu này không ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của Sở U.
Tại thời điểm này, trong sảnh lớn đột nhiên lần nữa phát ra âm thanh, chỉ âm thanh này hấp dẫn tất cả khán giả, bởi vì âm thanh này giống như có một thứ gì đó nổ tung!
"Bùm!" sau đó là một tiếng hét truyền đến.
Sở U rõ ràng cảm thấy Bảo Nhi bị ngạc nhiên một chút. Ôi chao ~ phương pháp xử lý đơn giản mà thô bạo!
Hắn thấy ban đầu người đàn ông đi một mình kia đang thưởng thức bộ phim nhỏ của hắn, bỗng nhiên điện thoại di động trong tay hắn phát nổ, khiến hai tay của hắn đầy vết thương, không ngừng chảy máu.
Vừa mới một giây trước, Sở U thả sức mạnh tinh thần ra, đồng thời khóa chặt pin trong điện thoại di động của đối phương, trong lòng hơi động một cái, cuối cùng cũng hoàn thành mục tiêu.
Khán giả xung quanh cực kỳ lạnh lùng, không có ai ra tay giúp đỡ, họ chỉ là tò mò nhìn.
Sau khi người đàn ông bị thương rên vài tiếng, không thể không đứng lên, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trong sảnh lớn, Sở U ngửi thấy mùi máu tươi, nụ cười xấu xa lại giương lên.
...
Sau khi xem xong, Sở U hỏi: "Bảo Nhi cảm thấy thế nào?"
"Ừm...Cực kỳ có cảm xúc thời đại chỉ là nhân vật nữ chính trong đó rất đáng thương."
"Bộ phim này cũng không có truyền đạt ý nghĩa của truyện gốc muốn thể hiện. Dù sao thì cũng phải nói, anh giống như Bảo Nhi, thấy bộ phim này vẫn rất tốt."
"Anh từng đọc truyện gốc của bộ phim này rồi?" Vẻ mặt Bảo Nhi rất bất ngờ.
"Ha ha, đọc rồi, chúng ta mau đi thôi." Tất nhiên là Sở U chưa từng đọc qua tiểu thuyết, nhưng kiếp trước hắn đã từng xem bộ phim này, khi đó rạp chiếu phim đông nghịt người, đâu giống như bây giờ chứ. Từ đó hắn đã hiểu được nội dung của bộ phim thông qua một số bình luận, bởi vậy hắn mới nói như vậy.
Ừ, anh không phải đang giả vờ, mà là đang trên đường giả vờ. Không còn cách nào, lợi thế của việc trọng sinh bao giờ cũng ảnh hưởng tới hắn.