Chương 597. Đang tiến hành nhiệm vụ làm tàu thuyền.
"Bây giờ tôi phải làm nhiệm vụ."
"Được, tôi chờ cậu." Triệu Phi Yến cũng không biết cô đợi đối phương làm gì, nhưng những lời này cũng không sai, cô lập tức nói: "Bây giờ tôi cũng giúp công hội Lạc Hoa làm nhiệm vụ."
Sở U không đáp lại, hắn đi tới trại tù binh mới sửa sang lại cùng đội trưởng Long Nguyệt Nhi.
Trại tù binh này giam giữ 1 vạn tù binh NPC của Đông Doanh. Trại tù binh mới sửa xong quả thật khác nhau một trời một vực, đơn sơ hơn, chỉ có một hàng ván gỗ dựng thẳng, nhìn giống như có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, không chịu được gió táp mưa sa.
Bên trong không một ánh đèn, tối như mực, dường như lộ ra một luồng tử khí.
Có thể thấy căn cứ đã tăng cường cảnh giác, có rất nhiều binh sĩ đang đứng canh gác.
Đồng thời cũng có thể chứng kiến tù binh bị giam giữ bên trong rất bất mãn đối việc di chuyển này, bọn chúng cãi nhau ầm ĩ, trên mặt của mỗi người đều hiện vẻ oán ghét và hoảng sợ.
Sự thay đổi này là điềm báo gở, xây lại trại tù binh này khiến cho tù binh sức cùng lực kiệt, nhưng mà cơm trưa chỉ là mấy cái bánh bao không nhân, đương nhiên còn có một cháo. Nhưng nó cũng không hẳn là cháo, không có bao nhiêu gạo bên trong, chẳng bằng nói là nước cơm.
Khiến họ nổi lên sự oán ghét thì ra là do phương diện quản lý đã thay đổi! Người trông coi vốn thân thiện bỗng nhiên trở nên vô cùng hung ác, nói không được là lôi đi. Sau đó không còn thấy người đó trở về nữa, nếu không cũng là những binh lính của căn cứ tùy ý đánh đấm họ.
Theo như lời những người đến khu dự trữ vận chuyển quân bị vật tư trở về, trong số họ có rất nhiều người bị chém giết, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Lời nói đồn đi, sau đó tâm trạng khủng hoảng lan toản trong trại tù binh đơn sơ mới sửa lại này.
Lúc này có một đội tướng lĩnh cưỡi ngựa chạy đến bên Sở U, họ là quản lý trại tù binh, cũng là thuộc hạ lệ thuộc trực tiếp của Sở U. Đám người trâu bò này cũng không thể nghe lời Sở U mãi, bởi vì nhiệm kỳ chức vụ của hắn chỉ có tối đa 40 ngày. Trong lúc này nếu như đám thuộc hạ xảy ra chuyện thì hắn cũng bị trách.
Sở U cũng lười kêu họ đưa hắn đi đánh quái.
Đứng đầu đám người đó là một người đàn ông trung niên quân hàm thiếu tướng, có 5 sao. Sau khi xuống ngựa, thiếu tướng nói: "Ra mắt quan tham mưu đại nhân."
"Thế nào rồi?" Sở U hỏi.
"Bọn tù binh hiện rất rất bất mãn, nhưng với uy thế của chúng ta thì không dám làm bậy."
"Ha ha? Bất mãn? Để chúng sống là tốt rồi! Còn bất mãn."
"Bây giờ mọi người nghe cho kỹ, ta nhận mệnh lệnh vua nước Yến và Tổng tư lệnh, đến xây dựng một xưởng đóng tàu cỡ lớn, vị trí cách nơi đây không xa. Vì vậy ta yêu cầu những tù binh này sẽ làm nhiệm vụ xây dựng vĩ đại này."
Tướng sĩ xung quanh im lặng nghe Sở U tuyên bố.
"Chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, mà kẻ địch lại là Đông Doanh. Vì vậy trong sự nghiệp xây dựng khẩn trương nếu có tù binh nào lười biếng thì giết không tha."
"Cách đây không xa về phía đông có một mỏ đá, các ngươi chuẩn bị công cụ liên quan, kêu đám tù binh vận chuyển khoáng thạch đến bờ sông, lên núi đốn củi, kêu tù bình vận chuyển củi đến bờ sông."
"Để công trình có thể tiến hành thuận lợi, ta sẽ xin Tổng tư lệnh đại nhân triệu tập một đội quân tới, để tăng cường an toàn." Sở U nói tới đây quay người nhìn về phía Long Nguyệt Nhi bên cạnh nói: "Ngươi đi nói với Tổng tư lệnh, kêu ngài phái một đội quân tới đây."
"Được, nhưng không cần đi đâu?" Long Nguyệt Nhi nở nụ cười xinh đẹp, lập tức nhắm mắt lại, chẳc là truyền giọng nói tới Kim Thùy Đóa. Long Nguyệt Nhi nhanh chóng mở mắt, nói với Sở U: "Quan tham mưu đại nhân, Tổng tư lệnh nói sẽ lập tức phái người tới, nghe theo lệnh quan tham mưu đại nhân."
"Được, cảm ơn ngươi."
"Hì hì, không cần cảm ơn ta, cũng đâu phải ta làm."
Sở U có được sự ủng hộ, nói với đám thuộc hạ của mình: "Được rồi, bây giờ đi sắp xếp đi. Đưa nhân công đến đó đi."
"Vâng!"
Tan họp, Sở U dẫn theo vài lính liên lạc và Long Nguyệt Nhi đi tới vịnh biển, vậy là muốn bắt đầu xây cảng rồi. Phía dưới căn cứ phương đông là nội hải nhỏ, hơn nữa thích hợp xây dựng xưởng đóng tàu, trước đây đã từng có xưởng đóng tàu nhưng sau này đã bị Đông Doanh phá hủy.
Dưới sự chỉ dẫn của Long Nguyệt Nhi, Sở U đi tới phế tích xưởng đóng tàu. Có thể thấy nhà xưởng rất lớn, ít nhất phải còn lớn hơn kiến trúc công hội cấp 7 của hắn.
Theo sự gợi ý của nhiệm vụ, xây dựng xưởng đóng tàu không chỉ cần số lượng lớn cơ sở vật tư mà còn phải mời phù văn sư đến tiến hành khắc phù văn. Những đường hoa văn của phù văn sẽ kết nối với trận phù văn cỡ lớn dưới mặt đất căn cứ phương đông.
Nhờ đó chỗ xưởng đóng tàu này mới có đủ thần lực! Mới có thể tạo ra tàu chiến cấp T!
Sở U nói với một tên lính liên lạc: "Truyền lệnh xuống, đưa một nghìn tù binh tới đây, dọn sạch chỗ này."
"Vâng!" Người lính liên lạc cũng không có pháp lực lớn như Long Nguyệt Nhi, lập tức đi khỏi nơi đây.
"Quan tham mưu đại nhân muốn xây dựng từ chỗ cũ rồi!" Long Nguyệt Nhi nói.
"Đúng vậy! Trước đây chỗ này bị Đông Doanh phá hủy hay sao?"
"Đúng thế, họ đã phá hủy tất cả, tóm lại cái gì cũng phá hủy."
"Ha ha, vậy xưởng đóng tàu mới này sẽ xây bằng xương máu của Đông Doanh chúng."
"Quan tham mưu đại nhân muốn làm gì?" Long Nguyệt Nhi cả kinh. Sở U lại khẽ lắc đầu, không trả lời, lúc này mở miệng nói: "Long Nguyệt Nhi, sau này đừng gọi là quan tham mưu đại nhân, cứ kêu U Dạ đi!"
"Được, U Dạ đại nhân!"
Sở U không vội đi mời phù văn sư, bởi vì xưởng đóng tàu vẫn chưa thành hình, mời tới để làm gì?!
Lúc này có mấy quan viên mặc áo quan đi đến, nhìn trang phục họ mặc không phải quan võ, mà là quan văn.
Vài vị quan viên cầm sổ sách đi đến bên cạnh Sở U, sau một lúc khen ngợi hắn mới vào vấn đề chính.
"Quan tham mưu đại nhân, đây là giá cả mỏ đá, ngài xem cần bao nhiêu khoáng thạch?"
"Cần 2 vạn viên khoáng thạch."
"Tổng cộng cần 20 vạn đồng vàng."
Sau đó Sở U lấy ra 20 vạn đồng vàng đưa cho đối phương, rồi ký tên của hắn vào sổ sách, cứ như vậy khoáng thạch được vận chuyển từ mỏ đá tới đây.
Còn có xưởng vật liệu gỗ, cũng 20 vạn đồng vàng, cách làm đều giống nhau, đưa tiền kí tên, xưởng vật liệu gỗ vận chuyển vật liệu đến đây và cho phép tù binh đốn củi.
Lúc đám quan viên đã rời đi, Sở U bỗng nghe được tiếng quát từ rất xa truyền tới, không cần quay đầu lại cũng biết, một nghìn tù binh đã tới, ánh mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo.