Chương 618. Tỉnh lại
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, đã nửa đêm thật rồi.
Bảo Nhi làm xong bài tập từ lâu, nhưng cô không chọn phần cơm dinh dưỡng mà lấy đồ ăn vặt trong túi xách ra ăn, quà vặt này có thể nhét đầy cái bụng.
Bởi vì bệnh nhân trong phòng bệnh này đều có bệnh tình rất “đơn giản”, không cần y tá túc trực kiểm tra. Đạm Đài Tĩnh Ninh cũng không có người đến thăm hỏi, cho nên trong phòng vẫn luôn rất yên tĩnh, cũng không giống như những phòng bệnh khác, có đủ tiếng ồn ào từ người nhà, trẻ con, tiếng TV, vân vân.
Mặc dù Bảo Nhi hơi kỳ quái vì không có ai đến thăm chị Ninh xinh đẹp kia nhưng cô vẫn rất hài lòng với khung cảnh yên tĩnh này, không có người đến là tốt nhất.
Bảo Nhi lại quan sát anh trai một hồi, hiện tại cà vạt của Sở U đã được bác sĩ tháo ra, đồ vest cũng được cởi ra gấp gọn gàng kèm với cà vạt đặt ngay ngắn trên đầu giường. Bây giờ Sở U đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên trong còn có một chiếc áo giữ ấm.
Nhìn chốc lát, Bảo Nhi vươn tay cởi cúc áo trên cùng cho Sở U, như vậy hít thở sẽ thoải mái hơn nhỉ?
Sau đó, Bảo Nhi liền lôi điện thoại di động của cô ra xem, trong thời gian đó nếu điện thoại của anh trai vang lên, Bảo Nhi vẫn làm y hệt trước đó, không phải chị Chỉ Quân gọi thì ai cũng không nhận. Những chuyện khác chờ anh trai cô tỉnh lại thì xử lý sau.
Có lẽ do ngồi lâu nên Bảo Nhi đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa xem điện thoại, có khi sẽ tò mò nhìn mũ trò chơi của Đạm Đài Tĩnh Ninh.
Về phần ngày mai cô có thể vì thế mà đi muộn thậm chí là trốn học hay không Bảo Nhi không lo lắng lắm, mọi chuyện đều có anh trai ở đây rồi.
Từ đầu tới cuối Chu Chỉ Quân không hề gọi điện thoại tới, Bảo Nhi nghĩ thầm chắc hôm nay chị ấy không về. Bảo Nhi nhìn thời gian, bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi.
Lúc kim đồng hồ điểm chín giờ, Bảo Nhi ngáp một cái, mắt như muốn díp lại, buồn ngủ quá!
Bảo Nhi nhìn giường trống duy nhất, rất tự nhiên đi tới cạnh giường Sở U, suy nghĩ chút lại đến chỗ công tắc điện, “tạch” một tiếng, căn phòng nhỏ chớp mắt tối lại, cũng là phòng bệnh đầu tiên trong khu nội trú tối đèn.
Trong phòng còn có ánh sáng đèn tín hiệu phát ra từ mũ trò chơi của Đạm Đài Tĩnh Ninh, có màu lam, màu vàng, tóm lại ánh sáng đều rất yếu.
Sau khi cởi áo khoác, tháo mấy món trang sức trên đầu để tóc buông xuống, Bảo Nhi cởi giày, cởi quần ngoài rồi chui vào trong chăn ngủ cùng với Sở U.
Giường trong phòng bệnh mặc dù không lớn như ở nhà nhưng ngủ hai người vẫn được, Sở U vốn khá gầy, còn Bảo Nhi thì khỏi cần nói.
Ở trong chăn, Bảo Nhi tựa lên cánh tay và lồng ngực của Sở U, làm vậy cô sẽ ngửi thấy mùi cơ thể của Sở U nhiều hơn cả mùi chăn đệm.
Hơn nữa, Bảo Nhi làm thế có thể nghe được tiếng tim đập của anh trai, ở trong chăn, cô vươn tay ôm lấy cả người Sở U.
Nhịp thở của Sở U vô cùng đều đặn, đang ngủ thật nên Bảo Nhi ôm hắn cũng cảm thấy rất yên tâm.
Cứ như vậy trong chăn yên tĩnh chốc lát sau đó lại có tiếng động, Bảo Nhi thò đầu ra ngoài, hít lấy không khí mát mẻ bên ngoài.
Lúc này không ai phát hiện đôi mắt Bảo Nhi rất sáng, vẻ mặt vui vẻ mỉm cười.
Bảo Nhi lật người, hơi cúi người bò tới, chăn mền đắp lên lưng cô, ánh mắt cô nhìn Sở U rất sáng. Sau giây lát bờ môi tới gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt Sở U, động tác tự nhiên như thế, chẳng có tí ra vẻ, cứ thế mà hôn lên khuôn mặt Sở U. Trong khoảnh khắc ấy Bảo Nhi nhắm mắt lại!
Ba giây trôi qua, đôi môi xinh đẹp của Bảo Nhi mới rời khỏi khuôn mặt của Sở U, đồng thời cô cũng mở mắt ra.
Nhìn khuôn mặt mới bị hôn, Bảo Nhi duỗi ngón tay khẽ khàng miêu tả lại khuôn mặt Sở U.
Kế đó, đôi mắt cô nhìn bờ môi Sở U càng to càng sáng, trong mắt càng thêm nóng bỏng, tựa như ngôi sao sáng nhất trong dải ngân hà.
Đêm hôm nay, anh trai thuộc về Bảo Nhi.
Anh ơi, Bảo Nhi có rất nhiều lời muốn nói với anh, anh có biết không, vào lần đầu tiên anh nhìn em, em đã thấy sự khác biệt trong ánh mắt anh, anh… rất quan tâm em!
Anh ơi, mặc dù Bảo Nhi còn nhỏ, nhưng em muốn nói cho anh biết, có nhiều thứ em có thể cảm nhận được, em thực sự có thể cảm nhận được, em muốn nói, Bảo Nhi rất thích anh!
Anh ơi, có đôi khi Bảo Nhi rất ngốc nghếch, Bảo Nhi không biết biểu đạt làm sao, anh có hiểu hay không?
Anh ơi, Bảo Nhi muốn lớn lên thật nhanh!
Anh ơi, anh đợi em lớn lên nhé!
Lúc này, Bảo Nhi bị ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua Đạm Đài Tĩnh Ninh, sau đó lại nhìn đôi môi của Sở U, thời khắc ấy trong đôi mắt cô tràn đầy cẩn thận và dè dặt.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Sở U.
Khoảnh khắc ấy, Bảo Nhi mở mắt, nhìn mí mắt Sở U.
Khoảnh khắc ấy, chỉ hôn một giây!
Anh, Bảo Nhi dâng nụ hôn đầu tiên của mình cho anh rồi!
Hy vọng trong giấc của anh có hình bóng em!
Bảo Nhi nhanh chóng xoay người nằm trên giường, mắt lấp lánh đầy sao, mặt cực nóng, thân thể cũng vậy, nhịp tim như con nai nhỏ chạy loạn, ở trong chăn, cô nắm chặt lấy tay Sở U.
Không ai biết, Sở U không nằm mơ, mặc dù hắn đang ngủ nhưng không hề nằm mơ.
Giấc mơ là thứ thỏa mãn dục vọng của tiềm thức, là những khung cảnh do thế giới bên ngoài kích thích tác động lên đại não.
Nhưng Sở U là một người tiến hóa não bộ, những kích thích bên ngoài đối với hắn mà nói không hình thành nên bất cứ quấy nhiễu nào, sự thăng hoa của cấp độ sinh mệnh khiến Sở U khó tránh việc tự nhiễu loạn tâm lý một chút.
Giấc ngủ của Sở U là một giấc ngủ chân chính, tức là thực sự được nghỉ ngơi đầy đủ! Vì không bị cảnh mơ quấy nhiễu nên lúc hắn tỉnh lại sẽ hơi có chút trạng thái tâm lý lo được lo mất.
Nếu như Sở U nằm mơ, như vậy từ khía cạnh này có thể xác định một chuyện, dị năng của hắn đang yếu đi, loại tình trạng này có nghĩa là một phần chức năng của dị năng đã bị mất, lực tinh thần có mạnh hay yếu cũng không thể quyết định chuyện Sở U có nằm mơ hay không.
Sở U bắt đầu ngủ từ lúc nào? Thực ra là ở trên xe, lúc đóng kỹ cửa, đồng thời cũng nói một câu: "Đưa tôi về nhà." Sau đó hắn trực tiếp tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Cũng chính vì tiến vào trạng thái ngủ sâu, cho nên những chuyện Bảo Nhi làm với mình Sở U mới không phát hiện.
Nếu đổi lại bình thường chuyện này không có khả năng xảy ra, thậm chí cả Sở U cũng không biết. Lúc hắn tiến vào giấc ngủ bình thường, não bộ của hắn sẽ tự phóng ra một loại niệm lực, hình thành một “lĩnh vực” nho nhỏ. Bất cứ vật gì tiến vào lĩnh vực này, nếu ý nghĩ của họ có liên quan đến Sở U thì lĩnh vực này sẽ truyền tin vào trong não bộ của hắn, nói cho hắn biết, có người muốn tiếp cận hắn, từ đó cưỡng chế hắn tỉnh lại!
Có đôi khi người bình thường cũng sẽ gặp phải tình huống này, ví dụ một người ban đêm đang ngủ ngon trên giường, bỗng nhiên trong phòng có thêm một người lạ. Lúc này, một “cơ quan” nào đó như được phát động, người này đột nhiên tỉnh dậy mà không hiểu tại sao!
Tình huống của Sở U mạnh hơn những người đó rất nhiều! Cũng nhạy cảm hơn! Về phần lĩnh vực đó nhỏ bé bao nhiêu, vậy thì phải chờ hắn có ý đi thử một lần!
Không biết bắt đầu từ khi nào, Sở U có thể cảm giác được hắn đang ở trong một gian phòng xa lạ, căn phòng này có ba người, trong đó có một người ngủ cùng hắn, ngoại trừ hắn ra thì hai người còn lại đều đã tỉnh.
Nhưng người bên cạnh không có đứng dậy mà tiếp tục nằm yên trong ngực hắn. Người này là ai? Hình như… hắn biết là ai rồi.
Thời gian dần trôi qua Sở U lại phát hiện, có một người nữa tiến vào phòng, hình như là phụ nữ. Đúng vậy, phụ nữ, hơi thở tàn bạo trên người bà ta rất nặng, người này muốn làm gì?
Tám rưỡi sáng, căn phòng vốn có ba người lại tới thêm một người phụ nữ trung niên, đầu tiên bà ta liếc mắt nhìn thoáng qua Sở U, sau đó thẳng tắp nhìn chòng chọc Đạm Đài Tĩnh Ninh.
Đạm Đài Tĩnh Ninh đã đăng xuất, hiện tại đang xoa bóp đùi, khi thấy người phụ nữ này, động tác cô ta hơi ngừng lại, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.