Rich Player - Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Chương 619. Người đàn bà độc ác.

Chương 619. Người đàn bà độc ác.


Sở U mở mắt, thứ đầu tiên hắn thấy là Bảo Nhi đang ngồi trên giường, bóng lưng nhỏ bé khiến hắn không khỏi mềm lòng.
Ngay sau đó tiếng cãi nhau truyền đến, Sở U nghiêng đầu nhìn, Bảo Nhi không phát hiện ra Sở U đã tỉnh lại.
"Tĩnh Ninh, tao cho mày biết bà của mày đã chết, trong nhà đã không có người già, bất động sản để lại này là của ba mày, là tên của ba mày! Không phải cho mày!" Người đàn bà trung niên nói bằng vẻ mặt hung ác.
"Có phải bà muốn nói là người ta không muốn cho tôi một phân tiền?" Đạm Đài Tĩnh Ninh không hề tức giận, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ông ta dù sao cũng là ba mày, bất động sản đã bán đi, được ba vạn, mày cầm đi. Sau này tao không muốn nhìn thấy mặt mày ở trong nhà ta nữa, hiểu không?" Những lời này tràn đầy uy hiếp. Sau đó bà đặt một bọc giấy lên giường, trên đó có 3 vạn nhân dân tệ.
"So với ba mày, mẹ mày còn tuyệt tình hơn, chạy theo trai đi mất, ha ha."
"Hôm nay tao đến đây là để cho mày biết chuyện này, sau này mày đi đâu ta mặc kệ, đám thân thích kia muốn nhận mày thì theo họ đi."
"Tóm lại, mày đừng xuất hiện trong nhà tao nữa, ba mày giờ ở đây rồi, phòng kia là của tao, đó là nhà của tao, tao không chào đón mày, hiểu không?"
"Ba của mày không dám nói với mày những lời này thì để tao nói, tao thay ba màu đưa ba vạn này cho mày thì cũng phải biết cảm ơn chứ, tao cũng không muốn biết mày thấy sao, hiểu ý tao chưa?"
Người đàn bà lớn tuổi này nói rất nhanh, nhưng nói rất rõ, giọng nói cay nghiệt.
"Tiền này tôi không cần, bây giờ tôi chỉ muốn liên hệ với người kia, tôi muốn chính miệng hỏi có phải là lời của ông ấy không?" Giọng của Đạm Đài Tĩnh Ninh so với người đàn bà lớn tuổi kia điềm đạm hơn nhiều, nhưng kiên định hơn!
" Tĩnh Ninh à, cha mày nuôi loại người tàn tật như mày lớn lên còn tạo điều kiện cho mày ăn học, ông ta đã hi sinh quá nhiều, chẳng lẽ mày không biết, mày có thể giải thoát cho ba mày không! Mày còn muốn làm ông ta khổ thêm nữa à?"
"Con như tao xin mày tha cho ông ta đo, ông ta đã có cuộc sống mới." Lúc này giọng người đàn bà lớn tuổi bỗng nhiên dịu xuống.
Một giọt nước mắt nhỏ xuống từ mắt Đạm Đài Tĩnh Ninh.
Nhưng mà Đạm Đài Tĩnh Ninh lại cười, cô cười lên rất đẹp, giống như đóa hoa tuyết ngàn năm nở rộ.
"Nếu như không có mày, ba mẹ mày đã có thể ở cùng ông bà. Mỗi ngày ăn mì, mày không chỉ hại ba mẹ mày mà còn hại cả nhà mày!"
"Bệnh của mày không phải gia đình bình thường có thể lo được, là một lỗ chôn tiền không đáy, không ngừng không nghỉ."
"Con mẹ mày lúc trước ráng nuôi mày, ha ha, giờ thì sao, bỏ chạy trước rồi."
"Nghe ba mày nói, mẹ mày mang thai không dễ dàng vì vậy sinh mày ra mới ráng nuôi mày, chậc chậc, mày đúng là nghiệp chướng!"
Đạm Đài Tĩnh Ninh khẽ lau nước mắt, cô vẫn cười, nói.
"Bà đừng nói nữa, tiền bà cứ lấy đi, tôi không cần, bà đi đi, tôi đồng ý, không bao giờ xuất hiện trước mặt bà nữa."
Đôi mắt người phụ nữ lớn tuổi sáng lên, sau đó vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi, "Thật sự?"
Đạm Đài Tĩnh Ninh nhẹ nhàng gật đầu, cô mím môi, nhắm mắt lại, nước mắt lại rơi lần nữa, sau đó cô thở dài, cúi đầu nhìn chăn bông, bởi vậy tóc rủ xuống hai bên.
"Thật sự!"
"Mày nói rồi đấy!"
Đạm Đài Tĩnh Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ửng, khuôn mặt tái nhợt và cơ thể trắng bệch đỏ lên.
"Thật sự! Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bà nữa, cũng sẽ không đi tìm ông ấy!"
Người đàn bà lớn tuổi chỉ tay vào Đạm Đài Tĩnh Ninh nói: "Đây là do mày nói."
"Là tôi nói."
Người đàn bà lớn tuổi không nói thêm gì nữa, lấy tờ giấy trong bọc ra, bước nhanh tới chỗ Đạm Đài Tĩnh Ninh đưa cho cô.
"Nếu vậy thì mày ký vào đây!" Nói xong bà ta còn lấy ra một cây viết đưa cho đối phương. Sau đó người đàn bà lớn tuổi lấy hũ mực đóng dấu ra, xem ra hẳn là đồng ý rồi.
"Mày nhìn đi, phía dưới có chữ ký và dấu ấn tay của ba mày. Không cần tao phải nói nữa, ba mày đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Mày cũng đã lớn, muốn kiếm cơm cũng không thành vấn đề, mày nhìn cũng được đấy chứ." Người đàn bà lớn tuổi nói câu cuối cùng bằng vẻ mặt kì dị.
Nội dung của trang giấy này chủ yếu là Đạm Đài Tĩnh Ninh cắt đứt quan hệ với ba cô, hơn nữa đến chết cũng không qua lại.
Đạm Đài Tĩnh Ninh cầm bút, nghe được câu sau của đối phương cô nhìn về phía bà ta, ánh mắt kia bỗng nhiên làm cho người đàn bà lớn tuổi sợ hại. Vừa rồi hơi sợ nhưng bà ta lại sôi máu lên, trừng lại cô, chắc chắn mới vừa rồi bị chọc giận, nên mới thẹn quá hoá giận?!
Đạm Đài Tĩnh Ninh không hề nhìn về phía đối phương, cô ký tên mình lên, sau đó đóng dấu. Ngón tay cái thon thả ấn xuống mực đỏ rồi ấn lên tên cô, không hề do dự.
Người đàn bà lớn tuổi hài lòng nhìn tờ giấy, sau đó cẩn thận bỏ vào túi, bỗng nhiên bà ta nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Mày thật sự không cần số tiền này à?" Đạm Đài Tĩnh Ninh không nói gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Tốt tốt, mày được! Nhưng tao lại thương hại mày, cầm tiền đi!"
"Tôi nói rồi, tôi không cần."
"Mày biết tại sao không ai ưa mày không? Là bởi vì cái tính cách bướng bỉnh cứng đầu này của mày đấy, cầm lấy đi, ba mày nói là đưa cho mày! Tao nhắn nhủ lại để mọi người yên tâm."
Lúc này, Đạm Đài Tĩnh Ninh bỗng nhiên cầm bọc giấy ném mạnh vào mặt người đàn bà lớn tuổi.
"Tôi không cần." Cô nói câu này còn lạnh lùng hơn.
Sở U cảm giác được Bảo Nhi bị hoảng, hắn nhíu mày.
Người đàn bà lớn tuổi hiển nhiên không phản ứng kịp, ăn trọn bọc tiền, bà ta sôi máu lên.
"Được được, để tao coi mày sống thế nào, lớn rồi mọc lông mọc cánh rồi nhỉ, sao mày không chết đi! Nếu tao là mày tao đã sớm tự tử rồi, mày còn không biết xấu hổ mà sống nữa, mẹ mày con điếm, mẹ con mày không khác gì nhau." Người đàn bà lớn tuổi không đánh người nhưng ngồi xổm xuống nhặt bọc tiền lên, chửi rủa cô.
"Vĩnh biệt!! Mày dám xuất hiện nữa trước mắt tao nữa tao giết chết mày, đừng trách sao tao ác, đồ hèn!!" Nói xong, người đàn bà lớn tuổi quay người đi khỏi đây, lúc bước tới cửa không quên quay lại "hừ" một tiếng.
Sau khi người đàn bà lớn tuổi đi khỏi, Sở U và Bảo Nhi mới nghe thấy tiếng khóc của đối phương.
Lúc này Đạm Đài Tĩnh Ninh thật sự đã khóc, cô cố nén tiếng khóc xuống, khiến cho bầu không khí trong phòng bệnh tràn đầy đau buồn.
Bảo Nhi ngạc nhiên nhìn chị Tĩnh Ninh đang thút thít, không ai biết trong đầu cô đang nói gì.
"Bảo Nhi!"
Lúc này, một giọng nam tràn ngập sức sống, tràn ngập phấn chấn vang lên trong phòng bệnh.
Bảo Nhi chợt quay đầu lại, đôi mắt mở to ngạc nhiên nhìn về phía Sở U.
Sở U nở nụ cười tươi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất