Chương 627. Đầu tiên, mua cho tôi 1 cabin trò chơi.
Trên đường đi Sở Văn Đình buồn bực không vui. Sau khi ra về ông cảm thấy không thể tin nổi, dường như chuyện xảy ra ở văn phòng Sở U không hề chân thực, giống như một cơn ác mộng.
Trước khi bước vào văn phòng của Sở U, ông ta vẫn là tổng giám đốc công ty, lời nói đầy quyền lực. Nhưng sau bước vào rồi thì giống như thành tù nhân, thân phận địa vị... thoáng cái đã không còn.
Đứa cháu đó sử dụng thủ đoạn nằm gai nếm mật với ông ta, góp ít thành nhiều một phát chết ngay! Ngay cả phản kháng cũng không được, Sở Văn Đình có cảm giác sống năm mươi mấy năm cũng vô dụng. Tâm trạng ông ta trở nên phức tạp.
"Ông Sở, sắc mặt kém thế." Phía đối diện là một ông lớn của bộ phận nhân sự, vẻ mặt bất ngờ.
Nhưng Sở Văn Đình chỉ liếc lại, hừ một tiếng, dường như ông ta đã tiên đoán được vận mệnh đối phương, hai bên cứ lướt qua nhau như vậy.
Điều này khiến cho ông lớn kia sợ hãi, không hiểu tại sao, đầu óc mờ mịt, những người phía sau đó cũng vậy.
Nhìn Hướng Tinh bên cạnh Sở Văn Đình, đôi mắt ông lớn lóe lên, nhíu mày.
"Giám đốc Tiêu, giám đốc Sở làm sao vậy?" Một nữ thư ký tò mò hỏi.
"Không biết, nhưng tôi cảm thấy không ổn, cô đi hỏi thăm giúp tôi xem đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đi đây."
Nhìn bóng lưng nữ thư ký, giám đốc Tiêu là họ hàng bên nhà mẹ Sở U không khỏi lo lắng đi về phía văn phòng.
Trên đường đi có vài người mỉm cười gật đầu chào hỏi với Sở Văn Đình, ông lớn này bình thường hay chào mọi người nhưng giờ cúi mặt bước đi, không hề nhìn ai.
Điều này làm cho rất nhiều người vô cùng ngạc nhiên, nhìn thấy Hướng Tinh đi theo phía sau Sở Văn Đình, hai người đi rất gấp. Một số người bắt đầu âm thầm suy đoán, họ phát giác được một cơn phong ba chưa từng có sắp xảy ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, một vài tin tức mắt đầu truyền ra.
Sở Văn Đình và Hướng Tinh đi tới văn phòng của Sở Văn Đình. Ông ta định làm theo yêu cầu thứ nhất của Sở U, mà Hướng Tinh là người chịu trách nhiệm theo dõi và phụ giúp.
Sắp tan tầm rồi, có thể để ngày mai hãy làm không? Cái này... không thể đùa được, trời muốn sụp tới nơi rồi!
Sở Văn Đình nhấc điện thoại riêng lên gọi cuộc đầu tiên, con phong ba chính thức bắt đầu!
"Tao kêu mày quay lại là quay lại!" Lúc này, Sở Văn Đình dường như hét vào điện thoại. Hướng Tinh đứng đó nhìn, mặt không thay đổi. Sở Văn Đình cúp máy, gọi cuộc thứ hai.
Sở Nam nghe tin chạy như điên đến văn phòng ba hắn ta, đó là do nữ thư ký của Sở Văn Đình gọi cho hắn ta, giọng nói dồn dập tràn đầy lo lắng, nội dung là: Ba cậu xảy ra chuyện rồi, tôi không biết cụ thể, từ sau khi ra khỏi văn phòng theo đã thay đổi khác thường, tóm lại cậu mau tới đây xem thử.
Cửa văn phòng của Sở Văn Đình bị Sở Nam đá văng.
"Ba! Ba làm sao vậy? Làm sao vậy? Con nghe người ta nói..." Sở Nam vừa thở hổn hển vừa nói, nói tới đây bỗng dừng lại vì ánh mắt ba hắn ta rất đáng sợ.
"Đi ra ngoài." Sở Văn Đình nhẹ nhàng nói, giống như là sự bình yên trước cơn bão.
"Cút ra ngoài!!!!" Sở Nam vừa linh cảm là ba hắn ta gào lên.
Sở Văn Đình nhìn con trai hoảng sợ chạy đi, Sở Văn Đình nhìn qua Hướng Tinh bên cạnh, giọng nói không hề điên tiết như vậy.
"Đợi một chút, bây giờ con về nhà, về nhà đấy! Gọi điện cho mẹ con kêu bà ấy qua đây đi, hôm nay đến nhà họ Sở ở. Nếu như ngày mai ba không về thì con đừng tới đây đi làm nữa. Đi đi."
Sở Nam mờ mịt gật đầu, sau đó đi khỏi nơi đây như người mất hồn.
Lúc tan tầm, ngoài cổng và hầm để xe rất náo nhiệt, ai nấy đều bình thường, có lẽ vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở tầng lớp cao cấp của Thiên Sở. Cũng đúng, làm gì có ông lớn nào ra về giờ này.
Vương Mai Mai mang theo Bảo Nhi đi tới văn phòng Sở U. Lần đầu tiên Bảo Nhi tới nơi đây, khung cảnh sang trọng xa hoa, không hề tầm thường.
Lúc này ông Lý đã không còn ở đây, bây giờ ông đang chuẩn bị thành lập một tổ điều tra! Tổ đang chiêu mộ nhân tài.
Vương Mai Mai ngạc nhiên nhìn Sở U, nếu nhìn kỹ có thể thấy cô còn sợ hãi. Trước đó ông Lý đã gọi cho cô nói chuyện Sở Văn Đình.
Không cần nói Vương Mai Mai lúc đó sợ hãi đến cỡ nào. Thật sự là không thể tưởng được, trong một buổi chiều ngắn ngủi, một sinh viên cực kì trẻ tuổi đã bắt được nhân vật số hai của tập đoàn Sở Văn Đình?! Đúng là khó tin, đây là nhân tài ẩn dật sao?
"Bảo Nhi, ăn tối chưa?" Chàng trai trẻ tuổi quay sang hỏi Bảo Nhi.
"Ăn rồi ạ, rất ngon, anh còn chưa ăn đấy." Bảo Nhi nhắc nhở.
"Ừ, đợi lát nữa anh ăn, anh dẫn Bảo Nhi đi xem cái này." Sở U nói tới đây, dắt Bảo Nhi đi về phía một căn phòng đóng cửa, đây là phòng ở trong phòng làm việc của Sở U.
Mở cửa ra, cảnh tượng bên trong khác xa bên ngoài, nếu ngoài bên ngoài là chỗ làm việc thì bên trong chính là nhà ở, đương nhiên không có phòng bếp!
Phòng ngủ rất lớn rất xa hoa, còn hơn so với phòng tổng thống.
Lúc này Sở U ngồi xổm xuống nhìn Bảo Nhi, áy náy nhìn cô.
"Hôm nay chúng ta không về nhà, ngủ ở chỗ này, anh có chuyện quan trọng cần làm."
"Được, em nghe theo anh."
"Ừ, em chơi máy tính đi, TV cũng có. Để anh kêu người đi mua đồ ăn vặt, em tự chơi một mình đi, mệt thì ngủ đi."
Bảo Nhi chớp mắt, đến bên cạnh Sở U lặng lẽ nói: "Cặp của em ở nhà."
"À không sao, đợi tí nữa anh sai người về lấy cho em. Ngày mai anh đưa em đi học, được không nào."
"Vâng."
"Ừ, em chơi đi, có việc thì ra ngoài kiếm anh, nếu không thấy thì gọi cho anh."
Vương Mai Mai mỉm cười nhìn Sở U từ bên trong đi ra, hắn đóng cửa phòng trong lại.
"Mai Mai, có phải chú Lý từng gọi cho cô nói chuyện Sở Văn Đình?" Sở U nhìn đối phương nói thẳng.
"Mười phút trước, ông ấy có nói cho tôi." Vương Mai Mai cố gắng hết sức để giữ được bình tĩnh.
"Ừ, đúng vậy, Sở Văn Đình đã bị bắt, thời gian này tôi sẽ bề bộn nhiều việc lắm đây, vì vậy tôi cũng cần một thư ký chuyên trách. Cô có đồng ý làm thư ký của tôi không?" Sở U nói tới đây, nhìn về phía Vương Mai Mai mỉm cười: "Đương nhiên chỉ là tạm thời."
Lời của Sở U là có hàm ý khác, thật ra ý hắn là trong khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, cô giúp tối xử lý một ít chuyện, chia sẻ áp lực với tôi. Âợi sau khi tập đoàn Thiên Sở ổn định trở lại thì cô có thể thăng chức rồi, bằng không thì tại sao có lại có thư ký tạm thời?!
Vương Mai Mai nghe xong hiểu ngay, đây là sự khảo sát của Sở U đối với cô.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc là thăng chức tăng lương hay là ở lại bên cạnh người đàn ông trẻ trung quyền lực mới tốt hơn? Đây quả là một vấn đề lớn cần phải suy nghĩ!
Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, Vương Mai Mai không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để diễn tả tâm trạng của cô, từ nào cũng không chuẩn.
"Có thể làm việc cùng tổng giám đốc là vinh hạnh của tôi." Vương Mai Mai gạt mái tóc ra sau tai, che giấu ánh mắt phức tạp.
"Trong khoảng thời gian này có thể sẽ rất mệt, cô nên chuẩn bị tâm lý."
Vương Mai Mai cười, "Tôi không sợ, đây sẽ là một thời khó quên."
"Tốt lắm , bây giờ chúng ta bắt đầu làm việc đi, đầu tiên cô mua cho tôi cabin trò chơi cấp Thân Vương."