Chương 630. Tôi thật sự quá bận mà.
Mọi người thường nói, vì sao đi trên đường lại không thấy bao nhiêu gái đẹp? Không thể gặp người đẹp yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Muốn gặp người đẹp thì có mấy địa điểm, thứ nhất là trường học, các loại trường học; thứ hai, là quán bar!
Hai chỗ này, cơ bản đều là những chỗ người đẹp thường xuyên tụ tập!
Nhất là trong quán bar, 10% gái đẹp trong thành phố trên cơ bản đều tập trung ở đây.
Đương nhiên, quán bar cũng có rất nhiều loại, mà quán bar Triệu Phi Yến kêu Sở U tới là quán bar Mạn Dạ, là một quán bar yên tĩnh.
Quán bar yên tĩnh sử dụng nhạc nhẹ chủ yếu, khá yên lặng, thích hợp để nói chuyện, bạn bè giao lưu tình cảm, uống một chút gì đó rồi tâm sự.
Khi xe ra khỏi cửa lớn tổng bộ, lúc đó chuông điểm 10 giờ, không hề nghi ngờ, Sở U đã đến trễ.
Trong quá trình lái xe, Triệu Phi Yến cũng không gửi thêm tin nhắn nào, cũng không gọi điện thoại, giống như Sở U tới hay không cũng không sao.
Nhưng Sở U biết đối phương vẫn luôn chờ hắn ở quầy rượu, cho đến khi hắn xuất hiện.
Sở U chưa từng tới quán bar Mạn Dạ, nhưng cái này cũng không sao, trong xe có chỉ đường. Hơn nữa còn có Tiểu Kiều chỉ đường, đều đi đường tắt.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn trễ nửa tiếng mới tới nơi.
Dừng xe ở ven đường, Sở U xuống xe, nhìn vào một con hẻm sâu, con hẻm này không chỉ có quán bar mà còn quầy bán đồ nướng.
Sở U mặc một thân đồ vest đi vào con hẻm, đương nhiên, cà vạt đã sớm tháo ra, bên trong áo vest là một áo sơ mi trắng.
Nhiệt độ không khí lúc này đã âm bốn âm năm độ, người qua đường đều mặc quần áo thật dày, Sở U so với họ có chút thiếu vải, nhưng hắn không thấy lạnh.
Trên đường đi, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy người say rượu từ quán rượu xông ra ngoài, có nam có nữ, có cãi nhau nhưng vẫn tiếp tục uống, có ngồi xổm ở ven đường nôn mửa.
Đi ngang qua một quán đồ nướng, một người đàn ông trung niên một thân một mình ngồi trên quầy hàng. Trước mặt có một đĩa đồ nướng và đậu phộng, còn có một bình rượu đế đã uống được một nửa.
Đột nhiên, người đàn ông khẽ nhún vai, áp tay lên trán, đè thấp âm thanh thút thít xuống. Ông ta cứ khóc như vậy, tiếng khóc của ông ta khiến cho người ta cảm nhận được sự chua xót, đây là một người đàn ông có chuyện xưa.
Lúc này, một tên say khướt đi tới bên cạnh người đàn ông trung niên, dùng sức đập tay lên bàn, ánh mắt mê mang miệng đầy mùi rượu la lớn với ông ta.
“Đàn ông! Đàn ông không thể khóc ngoại trừ uốn khóc chơi gay thất bại! Oa ha ha ha ha…”
Người đàn ông đến tuổi trung niên thường cảm thấy cô độc, bởi vì họ vừa mở mắt ra, những người xung quanh đều muốn dựa dẫm họ, nhưng họ lại không có ai có thể dựa vào.
Là ba, là con trai, là chồng, nhưng duy nhất chỉ không phải chính họ. Phải tạo niềm vui cho cha mẹ, còn phải làm tấm gương tốt cho con gái, còn phải thường xuyên chú ý sắc mặt của vợ. Còn phải không ngừng phục vụ cấp trên, giữ được trung liệt mà còn phải làm một con chó ngoan!
Sở U ở trong hẻm tìm từng nhà, sau khi đi sâu vào khoảng 200 mét, cuối cùng dừng bước, hắn đã thấy quán bar Mạn Dạ.
Đi vào trong, quán bar này vẫn khá đông người, so với những quán bar nóng bỏng, ở đây không có nhạc giật, mà bật âm nhạc trữ tình, nhưng mà bầu không khí bên trong cũng khá náo nhiệt.
Ở cửa ra vào quét mắt mấy lần, rất nhanh Sở U đã khóa chặt mục tiêu.
Triệu Phi Yến ngồi trong căn phòng bao nhỏ, ngồi ở bàn trưng bày rượu đối diện cô là một chàng trai, chàng trai kia vẫn đang nói gì đó.
Trong quán bar kiểu này, những chàng trai hai mươi tuổi rất ít, những cô gái hai mươi tuổi nhiều hơn.
Triệu Phi Yến cúi đầu không nói chuyện với chàng trai đó, mà nhìn điện thoại di động, khi thì nhìn về phía cổng.
“Nói lâu như vậy tôi ngay cả tên của em cũng chưa biết, có thể lưu số điện thoại không?” Chàng trai đối diện ánh mắt cực nóng, hắn không ngờ tối nay mình có thể gặp phải một báu vật ở đây như vậy.
“Lưu cái gì mà lưu, còn ngồi ở đây tôi liền đánh gãy chân chó của anh!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Triệu Phi Yến, lúc này báu vật luôn nhàm chán mới có sức sóng.
Chàng trai ngạc nhiên nhìn về phía Sở U trẻ tuổi không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cậu ta.
Chàng trai kia lập tức trừng mắt, lúc chuẩn bị nói những lời gay gắt, hắn lại lên tiếng lần nữa.
“Không phục đúng không, không phục thì đến đi, tôi cam đoan tối nay cậu sẽ bị nhét vào cống nước bẩn, nếu không làm được coi như tôi thua.”
Nhìn thần thái của Sở U, chàng trai này tin lời hắn nói, bởi vì tín hiệu nguy hiểm trong lòng hắn sáng lên, cậu ta dám khẳng định, đối phương từng làm như vậy không chỉ một lần, lập tức biểu cảm của cậu ta liền yếu đi.
Nhanh chóng nhìn thoáng qua Triệu Phi Yến lần nữa, sau khi đứng dậy cậu ta không nói lời nào liền rời đi.
Phòng bao nhỏ ở giữa có bàn lớn, hai bên là ghế sô pha, Sở U ngồi đối diện Triệu Phi Yến, cũng chính là vị trí chàng trai vừa rồi ngồi, nhưng mà Sở U ngồi ở bên trong, hắn không thích ngồi vào vị trí mà tên kia vừa ngồi.
Từ lúc Sở U nói chuyện, Triệu Phi Yến vẫn nhìn đối phương, thấy Sở U ngồi xuống, cô lên tiếng.
“Hình như cậu rất thường xuyên làm như vậy nhỉ, cậu rất hiểu quy tắc ngầm của quán bar.”
Lúc này Sở U rót cho mình một ly rượu, sau khi nghe vậy thì mỉm cười.
“So với trước kia đã đỡ hơn nhiều rồi, cụng ly.” Nói xong nâng ly lên, trên mặt Triệu Phi Yến xuất hiện nụ cười, hai người nhẹ nhàng chạm cốc. Sở U uống một ngụm.
“Cậu mặc âu phục không tồi nhìn rất đẹp, hai ngày nay công ty có việc sao?” Triệu Phi Yến đánh giá đồ của Sở U.
“Ừm đúng, dọn dẹp những kẻ giở trò một chút.” Nói tới đây, Sở U lắc đầu, tự rót rượu đầy ly cho mình.
“Luôn luôn có điêu dân muốn hại trẫm, cho dù ở trong game hay là trong hiện thực.”
“Có vẻ cậu rất bận rộn nhiều việc a, hơn nữa những gì cậu làm đều nhắm vào người khác.”
“Đúng vậy, cả đời này của tôi quá bận mà, không phải đang làm việc, thì cũng là đánh nhau trên đường!” Sở U ung dung nói, giọng điệu của hắn vẫn duy trì nhịp điệu như vậy, nói ra chân dung thực sự của cuộc sống này, thần sắc cực kì tự nhiên.
“Ha ha, thảo nào hôm qua tôi gọi điện thoại cậu còn không bắt máy, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện rồi chứ.”
“Lo lắng cho tôi? Cám ơn, cụng ly nào.” Nói xong hắn lại nâng ly lần nữa. Trong mắt Triệu Phi Yến hiện lên vẻ kinh ngạc, cầm ly rượu nhẹ nhàng cụng với đối phương một cái.
“Hôm nay cậu rất có tinh thần.”
“Ai, tôi sợ sau này khó có được cơ hội như vậy, hôm nay thành công một chuyện lớn, vui vẻ!”
“Nếu cậu đã vui vẻ như vậy tôi sẽ cùng vui vẻ với cậu, dù sao tìm cậu tới cũng để giải tỏa buồn bực.” Mấy câu nói của Sở U khiến những lo nghĩ trong lòng Triệu Phi Yến đều tan đi. Lúc này không cần nhắc tới những chuyện Sở U trải qua trong hai ngày này.
“Sao vậy, trò chơi không vui sao?”
“Không có ma vương chuyên gây sự như cậu ở đó, cảm giác rất tẻ nhạt vô vị.”
“Ha ha ha, cậu là đang khen tôi hay đang mắng tôi vậy.” Nói tới đây, Sở U nhìn về phía sợi dây đỏ thắt trên cổ tay Triệu Phi Yến, có thể thấy, đây không phải là đồ trang sức.
“Cái này dùng làm gì?”
Thấy hắn nhìn cổ tay mình, Triệu Phi Yến lập tức liền hiểu, sắc mặt tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã biến mất.