Chương 727. Có phải anh không thích em không?
Lần này là Triệu Phi Yến mời khách.Một nhóm người đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối, lúc này mắt Triệu Phi Yến lóe lên: "Sở U, chúng ta đi dạo phố đi, nhân tiện em muốn mua cho Bảo Nhi một vài bộ đồ."
"Bình thường anh không dẫn Bảo Nhi đi dạo phố phải không?"
"Sao lại nói vậy?" Sở U sững sờ.
"Lần trước gặp Bảo Nhi cũng là bộ đồ này, hôm nay em ấy cũng mặc bộ này, con gái không có mấy bộ đồ là không ổn đâu." Triệu Phi Yến nói, đồng thời trong lòng có chút kinh ngạc. Bởi vì tiếp xúc với Sở U trong hiện thực càng nhiều, cô lại phát hiện ra trên người đối phương có những chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.
Bảo Nhi nghe xong hơi cúi đầu, cô cảm thấy mình vẫn rất ổn mà.
Nhưng mà trên thực tế, đồ mùa đông chỉ có ba bộ, một bộ đồng phục, hai bộ Sở U mua. Còn những bộ trước kia cô không mang nó về, bởi vì không thể mặc nữa, cô đã cao hơn một chút rồi.
Có Sở U ở đây, Bảo Nhi không chủ động nói chuyện, cô đều nghe Sở U. Quan trọng nhất là, cô vẫn chưa quá thân quen với Triệu Phi Yến. Nếu như là Vương Mai Mai hoặc Chu Chỉ Quân, thì tình huống có lẽ sẽ khác.
"À, vậy được rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Phía trước có một con phố thương mại, chúng ta qua đó đi dạo."
Thế là ba người đi bộ tới con phố đó.
Sở U nắm tay Bảo Nhi, Triệu Phi Yến thì đi bên cạnh, Sở U ở giữa hai người.
Dọc đường đi, Sở U nhìn thoáng qua Bảo Nhi, khuôn mặt của cô hơi đỏ, nhiệt độ thấp không ảnh hưởng tới cô. Đôi mắt chuyển về phía Triệu Phi Yến, đối phương cũng như vậy, quần áo hai người giữ ấm rất tốt.
Ba người rất nhanh liền đi tới con phố thương mại, ở chỗ này Triệu Phi Yến tự mua cho Bảo Nhi vài bộ quần áo mới. Trong quá trình này, quan hệ của họ đều rất hòa hợp, không thể không nói Triệu Phi Yến rất có khả năng làm lung lay lòng người, có thể nhìn ra Triệu Phi Yến là thực lòng thích Bảo Nhi.
Bảo Nhi cũng dần dần buông lỏng, có khi sẽ chủ động nói chuyện với Triệu Phi Yến. Mỗi lần thử quần áo mới xong, Bảo Nhi nhìn về phía Sở U trước. Quần áo mặc lên người đến cùng có đẹp hay không, cô thật sự rất quan tâm đến cách nhìn của Sở U.
Họ không chỉ mua áo khoác mà còn có những thứ khác, trong quá trình đó Sở U không can thiệp nhiều, Triệu Phi Yến cũng tốn không ít tiền.
Sau đó Sở U một người xách bao lớn bao nhỏ, Triệu Phi Yến và Bảo Nhi cả người nhẹ nhõm đi phía trước.
Ba người từ con phố thương mại đi ra.
"Được rồi, cũng muộn rồi. Sở U, em về trước đây, em sẽ gọi sau nhé."
Lúc này Triệu Phi Yến tạm biệt Bảo Nhi, Sở U lên tiếng.
"Cùng về đi, anh đưa em về. Hôm nay Bảo Nhi qua đêm ở nhà anh." Sở U biết Triệu Phi Yến khẳng định có một đống lớn tâm sự muốn hỏi mình, mà hắn cũng vậy, nhưng bởi vì có Bảo Nhi ở đây, có nhiều thứ không tiện mở miệng.
Nghe Sở U nói vậy, trong mắt Bảo Nhi hiện lên sự nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì. Dưới cái nhìn của cô, sở dĩ Bảo Nhi và Sở U như hình với bóng, bởi vì hiện tại Sở U và Bảo Nhi đang sống chung. Như vậy vấn đề là, quan hệ của hai người rốt cuộc là gì!
Thân phận của Sở U, cho dù thế nào cũng không thể liên quan tới Bảo Nhi!
"Sao vậy, trước kia hai người không ở chung à?"
"Đúng vậy, tôi luôn ở công ty."
Nghe thấy Sở U nói vậy, Triệu Phi Yến ngây ra, nhìn Sở U rồi lại nhìn Bảo Nhi, cuối cùng không nói lời nào, gật đầu, "Vậy được rồi, xe hai người đỗ ở bên kia à?"
"Ừm, đi cùng đi."
Khi đồng hồ chỉ 9 rưỡi tối, một chiếc xe màu đen lái vào khu biệt thự.
"Phi Phi, em ở biệt thự nào?" Lúc nói câu này, Sở U hơi cười.
Mà Triệu Phi Yến ở ghế phụ thì hơi trợn mắt trừng một cái, sau đó mặt nghiêm túc chỉ đường cho Sở U.
Không thể không như thế mà, nếu như Sở U trực tiếp đưa Triệu Phi Yến tới nhà, làm sao giải thích với Bảo Nhi vì sao hắn biết địa chỉ nhà của Triệu Phi Yến. Mặc dù không giải thích cũng được, nhưng Bảo Nhi sẽ suy nghĩ, Sở U không muốn nhìn thấy tình huống này.
Khi đưa Triệu Phi Yến về nhà xong, Sở U cho đối phương một ánh mắt sâu xa.
"Bảo Nhi, chúng ta lần sau gặp lại"
"Vâng, chị Phi Phi hẹn gặp lại."
Sau khi tạm biệt, Sở U liền lái xe rời đi.
Sau đó Bảo Nhi ngồi ở phía sau lên tiếng.
"Chị Phi Phi ở cạnh chúng ta à?" Giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
"Ừm, đúng vậy, anh biết cô ấy ở khu này, nhưng không ngờ lại là hàng xóm của chúng ta, ha ha."
Lúc này, trong mắt Bảo Nhi đầy sự nghi ngờ, dưới cái nhìn của cô, lần ăn cơm này giống như hai người bạn cũ thường xuyên ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, căn bản nhìn không ra có ngăn cách lạ lẫm nào. Phải biết lần gặp mặt trước, quan hệ của Sở U và Triệu Phi Yến giống như mới gặp lần đầu?!
"Có phải anh hay lui tới với chị Phi Phi không?"
Đối với chuyện này, Sở U chỉ có thể gật đầu, "Đúng vậy, em biết "Thiên Thế" nhỉ, anh và cô ấy là bạn tốt ở trong đó. Có một số việc cực kỳ phức tạp, một lúc nói không hết, tóm lại anh và chị Phi Phi có quan hệ rất tốt." Sở U chỉ có thể nói như thế.
Lúc này xe nhỏ lái vào biệt thự.
"Bảo Nhi, ngày mai anh kêu người đưa hành lý tới." Sở U bình tĩnh nói.
"Ngày mai là thứ bảy, không cần lên lớp." Giọng nói Bảo Nhi rất nhẹ nhàng.
Đối với chuyện này Sở U im lặng, sau đó hai người liền xuống xe, đi vào biệt thự, trong biệt thự nháy mắt sáng lên ánh đèn, cửa lớn đóng lại.
"Không còn sớm nữa, Bảo Nhi rửa mặt ngủ đi." Sở U vừa nói vừa treo quần áo mới mua vào tủ của Bảo Nhi, cũng sắp xếp gọn gàng.
"Vâng."
Khi Sở U làm xong hết, Bảo Nhi rửa mặt xong đi ra từ vòi hoa sen, lấy kem dưỡng từ tủ đầu giường, thoa lên mặt, sau đó bắt đầu dùng tay.... mát xa.
Sở U kinh ngạc nhìn, vốn muốn về phòng, nhưng cuộc đối thoại trên xe của hai người đã làm lòng hắn rối loạn, cứ đi như vậy cảm giác có gì đó không đúng.
"Bảo Nhi."
"Vâng?" Làn da hấp thụ kem dưỡng, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi càng thêm mịn màng.
"Ừm, em có sở thích gì không? Ví dụ như âm nhạc hay vẽ tranh, ngày mai anh có thể đưa em tới lớp năng khiếu."
"À, em vẫn chưa nghĩ kĩ." Bảo Nhi nghiêng người với Sở U, lúc này đôi mắt sáng hiện ra chút bối rối.
Sau đó chỉ thấy Bảo Nhi cởi quần áo trước mặt Sở U, cuối cùng là chiếc quần.
Sau khi cởi ra hết, Bảo Nhi liền mặc một bộ đồ lót bó sát màu xanh da trời, xốc chăn chui vào, chỉ lộ cái đầu nhỏ ra.
Lúc này đôi mắt to biết nói chuyện cứ nhìn Sở U đứng ở cửa như vậy.
"Ừm, nghỉ ngơi cho tốt, anh về phòng đây." Lấy lại tinh thần, nói xong Sở U tắt đèn đi.
Lúc Sở U cau mày muốn đi ra, trong bóng tối sau lưng truyền tới giọng nói của Bảo Nhi.
"Anh, anh có thể nhìn em ngủ không?"
"Được." Không hề do dự đã đồng ý, Sở U quay người nhẹ nhàng đi tới mép giường của Bảo Nhi, sau đó ngồi xuống.
Trong bóng tối, Sở U đang tìm cái gì đó, cuối cùng hắn nắm bàn tay nhỏ.
Trong bóng tối, chỉ có hai tiếng hít thở, Sở U biết Bảo Nhi đang nhìn mình, vì thế quay đầu nhìn về phía Bảo Nhi.
Lúc này hai mắt Bảo Nhi đầy tinh thần, mượn ánh đèn bên ngoài nhìn hắn, thỉnh thoảng chớp một cái.
"Sao vậy?"
Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, "Chỉ là có chút sợ."
"Ừm, anh nhìn em ngủ."
Bảo Nhi khẽ ừ, sau đó đôi mắt to liền nhắm lại .
Thứ bảy hàng tuần Bảo Nhi không cần lên lớp, mà hắn lại muốn vào "Thiên Thế", vậy Bảo Nhi phải làm sao?
Một hoặc hai ngày cuối tuần có thể như thế này, nhưng mỗi khi Bảo Nhi có hai ngày cuối tuần, hắn đều không thể ở bên?
Thời gian ở trong bóng tối cứ vậy trôi qua.
Lúc Sở U đang nghĩ cách, bỗng nhiên Bảo Nhi nằm trên giường phát ra tiếng nói mơ.
"Có phải anh không thích em không...."