Chương 805. Trèo núi vượt biển!
"Nghe chị Ngưng nói cậu là người đứng đầu tập đoàn Thiên Sở, cậu yên tâm, nếu công hội của cậu lập ra và phát triển ở thành Giang Hạ, không ai dám đụng tới một cọng tóc của cậu." Lúc này Linh Hi gửi tin nhắn thoại qua.
"Ừm cảm ơn ý tốt của cô, chẳng qua tôi có chỗ khác rồi." Sở U không thể nào chọn chỗ này, không nói bị người kiềm chế, nơi này cũng không phải nơi lí tưởng, quan trọng nhất là, hắn có một suy nghĩ cực kỳ táo bạo.
"A? Anh Sở muốn xây công hội ở đâu?" Linh Hi cảm thấy giật mình, không nghĩ tới Sở U sẽ từ chối. Đồng thời nhìn về phía Thanh Đăng Ngưng, "Chị Ngưng, bạn của chị không tình nguyện ở lại chỗ này."
"Không sao, đi theo cậu ấy là được, chị còn có việc, nhớ kĩ lời chị nói em biết trước đó."
"A vâng em nhớ kỹ."
"88." Nói xong Thanh Đăng Ngưng liền sử dụng kĩ năng về thành.
"Tạm biệt chị Ngưng."
"Công ty của tôi đã có chiến lược liên quan rồi, chỗ cụ thể về sau cô sẽ biết, hiện tại tôi không thể nói được, thật xin lỗi."
"Ha ha, không sao, thành Giang Hạ chúng tôi mãi mãi chào mừng cậu."
Đôi mắt Sở U chuyển hướng nhìn Bảo Nhi, sau khi đi ra vẻ mặt Bảo Nhi có chút hốt hoảng, hơn nữa lâu lâu sẽ lộ ra ánh mắt vui vẻ cùng hồi hộp.
Ai~ đáp án trước đó của mình thật sự có chỗ thiếu cân nhắc, nghĩ tới đây mắt Sở U sáng lên.
Mình không hối hận! Mình không thẹn với lương tâm!
Nếu như lúc ấy mình rút lui, không dám mở miệng, không dám bày tỏ lòng mình, như vậy gương mặt của Bảo Nhi lúc này thật sự đã mờ nhạt ở trong lòng, cũng không nắm chắc được.
Không chỉ riêng hắn phủ định tránh né tình cảm của hai người ở kiếp trước, càng khiến Bảo Nhi biết được cái nhìn của mình đối với cô, từ đó khiến Bảo Nhi thật sự xem hắn là anh trai.
Chuyện này không thể chấp nhận được!
Quỹ đạo kiếp trước đã hoàn toàn thay đổi vào lúc này, ai có thể chắc chắn sau này Bảo Nhi sẽ nảy sinh tình cảm với mình? Sẽ thật sự yêu mình?
Không thể có suy nghĩ ngây thơ như vậy, ngây thơ mà cho rằng, dường như mọi thứ phải xảy ra như thế.
Nếu thật sự như vậy, tương lai rất có thể hung hăng bị đánh vào mặt! Từ đầu đến cuối đều là tự mình dối mình!
Mà lúc nói ra đáp án kia, trong lòng có thứ gì rơi xuống, không còn ôm cảm xúc sầu lo không thoải mái đối với tương lai chưa biết trước!
"Bảo Nhi, em sao vậy?"
"A, không có gì." Bảo Nhi nhẹ nhàng nói, cuối cùng cười với Sở U.
"Anh cho em biết nhé, em đừng suy nghĩ lung tung, ha ha ha, em biết không, những gì anh nói với cô gái kia, thật ra...."
"Thật ra làm sao?"
"Thật ra cô ấy muốn kết hôn với anh, xuỵt!!!"
"Anh lén nói cho em biết, anh không thích cô ấy, cho nên anh mới tương kế tựu kế."
"A, cô gái kia là ai vậy?" Thanh Đăng Ngưng có thể nhanh chóng gọi tên Sở U, trong này chắc chắn có chuyện người khác không biết. Sở U nói như vậy Bảo Nhi liền tin.
"Trong hiện thực làm việc ở chính phủ, là bạn học của chị họ anh, anh và cô ấy đã gặp nhau ngoài đời, xem như là ra mắt đi, nhưng anh không có cảm giác với cô ấy."
"Ha ha, cô ấy còn tưởng anh không biết thân phận của cô ấy, thật ra anh đã sớm biết rồi."
Nghe thấy Sở U nói vậy, Bảo Nhi bỗng nhiên cười, "Anh giấu rất kĩ nha, hì hì." Hiểu ra nguyên nhân, Bảo Nhi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, toàn bộ quá trình Sở U đều giả ngốc, nghĩ lại bộ dáng đó, , có chút buồn cười.
Lúc này hai người sắp tới truyền tống trận.
"Vậy anh có thành lập công hội ở đây không?"
"Không đâu, bởi vì anh đã chọn chỗ xong."
"Ở đâu vậy?"
"Anh muốn thành lập công hội trên biển!"
"Hả?"
"Ha ha, là thành lập công hội trên một hòn đảo ở biển!"
"Bảo Nhi anh nói cho em biết, nơi đó rất đẹp, em chắc chắn không thể tưởng tượng, hơn nữa, ở đó có giấu bảo tàng!" Nói tới đây, tim Sở U đập thình thịch, đó là vị trí chiến lược, chắc chắn là nơi đáng để tranh giành!
Nếu như thành lập công hội 'Tiên' ở đỉnh núi thành Vân Đỉnh, chỉ là lúc ấy bị đủ loại yếu tố của kiếp trước ảnh hưởng, để lại ám ảnh, đang trong suy nghĩ tránh họa làm chủ. Vậy thì lúc này, tích lũy vốn liếng mạnh mẽ như vậy, Sở U đã hoàn toàn không sợ.
Náo loạn trong tối thì thế nào, quân đội tranh giành thì thế nào? Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, sợ cái gì!
Sau đó hai người liền từ chỗ này truyền tống tới thành Vương của nước Yến, xuất hiện ở truyền tống trận phía đông thành Vương của nước Yến, đó là vì thành Giang Hạ ở phía đông của nước Yến.
"Oa, nơi này thật nhiều người a!" Vừa xuất hiện ở nơi này, Bảo Nhi liền bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ, thấy chỗ này khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là kiến trúc cổ đại khí thế hùng vĩ, phía xa cô có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa nhà tráng lệ, giống như tiên cảnh.
Thành Giang Hạ nhỏ bé hoàn toàn không thể so sánh cùng thành Vương của nước Yến.
"Bảo Nhi lựa chọn truyền tống trận, chúng ta truyền tống tới thành Nhạn Đãng."
"Vâng."
Hai người vẫn luôn ở trạng thái tổ đội, lúc này Sở U giao dịch với Bảo Nhi 10 ngàn đồng vàng.
Lần này phí truyền tống của hai người phải bỏ ra là 20 đồng vàng, sau khi truyền tống đến thành Nhạn Đãng, hai người lại tiếp tục truyền tống đến một căn cứ, sau đó liền cưỡi ngựa chạy, sau khi mất 40 phút để chạy tới một thành trấn không thể nào truyền tống, lại từ đây truyền tống tới một làng chài, lại từ làng chài ngồi thuyền 1 tiếng để tới một thành trấn chủng tộc trận doanh trung lập.
Lại từ thành trấn này truyền tống tới thành Cáp Na Tạp Nhĩ, đây cũng là trận doanh trung lập, do nước Yến thống trị, xem như dân tộc thiểu số, nhưng bất kì thành trấn chính thức nào của nước Yến đều không thể trực tiếp truyền tống tới đây.
Thuê một đội lính đánh thuê ở đây, tốn 50 ngàn đồng vàng, Sở U và Bảo Nhi tốn 1 giờ tới cửa truyền tống dã ngoại!
Chú ý đây là cửa truyền tống không phải truyền tống trận, hơn nữa còn là cửa truyền tống một phía, cửa truyền tống này rất khó tìm, cực kì bí ẩn, trên đường lại mười phần nguy hiểm, cũng may dựa vào ký ức sâu sắc của Sở U, trên đường đi xem như có kinh sợ nhưng không nguy hiểm đi tới đây.
"Cảm ơn các vị." Sở U nói với lính đánh thuê trận doanh trung lập.
"Không cần khách khí, chúng ta về đây."
"Tạm biệt!"
"Bảo Nhi, đi thôi!" Sở U nắm tay Bảo Nhi vào cửa truyền tống, cửa truyền tống này ở trong một sơn động bí mật, sau khi đi vào hai người liền biến mất.
Một hình ảnh kì lạ xuất hiện trong mắt hai người, giống như đường hầm của máy thời gian.
Sau 3 giây hình ảnh biến mất, cảnh tượng phía trước xuất hiện trong mắt hai người, cũng là trong sơn động, chỉ là ở đây có tỏa ra ánh sáng; đúng lúc này, Sở U hơi híp mắt, tim đập một cái, mà Bảo Nhi mở to hai mắt ánh mắt lấp lánh: "Đó là rương gì?"
"A, là một rương cấp Đại Sư!" Sở U nhìn vẻ ngoài cái rương kia đoán, đồng thời không ngờ bên này của cửa truyền tống lại có một rương kho báu cấp Đại Sư lớn như vậy.
Vận may quá tốt rồi, nhưng mà....
Nhìn đẳng cấp của mình, lại nhìn đẳng cấp của Bảo Nhi, hai người đều là cấp 10 a!
Điều này cũng có nghĩa là có thể mở rương, đồ vật nhặt được chỉ là vật phẩm Đại Sư cấp 10-12, đương nhiên khu vực này có khả năng rất cao cho ra trang bị cấp Thần Thông, trang bị Thần Thông sau khi chuyển chức là có thể mặc, cho nên cái này phải xem nhân phẩm.
"Bảo Nhi, mở đi."
"Em mở sao?"
"Đúng vậy, tay em may mắn."
Thế là Bảo Nhi vui sướng chạy tới, cùng lúc đó Sở U nhìn thời gian, sau đó ngẫm lại, dù sao mai là chủ nhật, không quan trọng.
Đúng lúc này một thông báo thêm bạn tốt xuất hiện trong tầm mắt.
Hệ thống: Người chơi 'Thiên Sở Mai Mai' xin thêm bạn tốt, bạn có đồng ý không?!