Sao Thủy Lạc Đường

Chương 10

Chương 10
Ấy vậy mà tôi lại tìm được thật.
Hôm đó xuống dưới nhà mua trà sữa.
Không ngờ vận đen tới, đúng kiểu "uống nước lạnh cũng bị nghẹn".
Vừa bước vào thang máy, chưa kịp phản ứng thì cả không gian tối sầm lại, thang máy đứng yên bất động.
Ngay lập tức, đủ loại cảnh phim tai nạn thang máy kinh hoàng lướt qua đầu tôi.
Tôi sợ đến mềm cả chân, cố tỏ ra bình tĩnh bấm hết tất cả các tầng, lưng dán chặt vào vách, run rẩy nhấn nút cứu hộ.
May mà họ báo toàn khu bị mất điện, cứu hộ sẽ đến ngay.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập thình thịch không ngừng.
Hơi thở vừa mới ổn định lại chưa được bao lâu thì vì chờ đợi quá lâu trong bóng tối, tôi lại bắt đầu lo lắng và hoảng sợ trở lại.
Điện thoại thì mất sóng, tôi ở trong bóng tối cứ liên tục bật tắt chế độ máy bay, cố gắng làm mới tín hiệu.
Nhưng đều vô ích.
Tuyệt vọng đến mức đầu óc tôi bắt đầu bay xa—tôi còn chưa kịp kiếm được nhiều tiền, chưa tận hưởng cuộc sống, cũng chưa có cơ hội ở bên bố mẹ nhiều hơn, càng chưa theo đuổi được Thẩm Vũ An, thật sự quá không cam lòng!
Không biết đã trôi qua bao lâu, ánh sáng cuối cùng cũng rọi vào.
Tôi run rẩy được đội cứu hộ kéo ra ngoài, lần nữa thấy ánh sáng mặt trời, hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
Vừa kịp bình tĩnh lại, còn chưa kịp cảm ơn xong, tôi đã bị ai đó ôm chặt vào lòng.
Mùi xà phòng quen thuộc vây lấy tôi.
Tôi nghe thấy giọng Thẩm Vũ An khẽ run, lặp đi lặp lại câu: “Không sao là tốt rồi.”
Rõ ràng là anh ấy run rẩy hơn tôi, vậy mà vẫn vỗ nhẹ lưng tôi, dịu dàng trấn an: “Đừng sợ.”
Không hiểu sao, sống mũi tôi cay xè. Khi bị nhốt trong thang máy tôi không khóc, lúc được cứu cũng không, vậy mà đến lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh ấy, cảm xúc sợ hãi mới dồn lên khiến nước mắt không kìm được mà trào ra.
Chân tôi mềm nhũn đứng không vững, Thẩm Vũ An cùng tôi ngã ngồi xuống đất, để mặc tôi ôm chặt anh ấy mà khóc.
Nhịp tim anh ấy đập rất nhanh, lồng ngực phập phồng dữ dội, anh như thở dài thì thầm:
“Em bảo anh phải làm sao đây?”
Tôi chưa kịp nghe rõ, định ngẩng đầu lên xem biểu cảm của anh thì anh giữ chặt tôi lại trong vòng tay.
Trên đầu truyền đến giọng nói nghèn nghẹn của anh, giữa muôn vàn âm thanh hỗn loạn xung quanh, tôi vẫn nghe rõ ràng anh khẽ nói:
“Đừng bỏ anh lại nữa…”
Vì cả khu vẫn chưa có điện, cộng thêm trời mùa hè nóng bức, Thẩm Vũ An quyết định đưa tôi và Tang Bưu về nhà anh ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà anh.
Nói thật thì khá bất ngờ—tôi vốn nghĩ với tính cách trầm lặng, lạnh nhạt của anh thì nhà chắc phải theo phong cách tối giản, kiểu doanh nhân thanh lịch. Ai ngờ lại là một không gian rất ấm áp, thậm chí còn có một con mèo to cỡ Tang Bưu nữa.
Thẩm Vũ An thả Tang Bưu ra để hai bé tự chơi với nhau.
Tôi cũng đã dần thoát khỏi nỗi sợ thang máy lúc trước, sau khi chắc chắn bản thân an toàn rồi, đầu tôi lại bắt đầu quay về câu nói vừa rồi của Thẩm Vũ An.
Đó có được tính là một lời tỏ tình không nhỉ?
Từ sau lần gặp nạn đó, anh ấy cứ giữ bộ mặt căng thẳng, ánh mắt không rời khỏi tôi, trong mắt là thứ cảm xúc mà tôi không thể hiểu rõ.
Tôi chủ động phá vỡ bầu không khí, trêu chọc:
“Hôm nay ra đường đáng lẽ phải xem lịch hoàng đạo trước, hoặc rút một quẻ Tarot cũng được, ha ha.”
Thẩm Vũ An đưa tôi một cốc nước ấm, đáp một câu chẳng liên quan lắm:
“Bây giờ xem cũng chưa muộn.”
Hả?
Anh ấy lấy một bộ bài Tarot cũ kỹ từ trên giá sách xuống, nhìn tôi rất lâu rồi nói:
"Xem bài giúp anh đi.”
Bộ bài này có vẻ đã được dùng rất lâu rồi, góc bài đều ngả màu vàng, giống như được lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt Thẩm Vũ An vẫn dừng trên tôi.
Cái người này chuyển chủ đề nhanh quá đi mất, vừa rồi còn đang an ủi tôi, giờ đòi rút Tarot.
Tôi nhún vai lầm bầm:
“Được thôi, nhưng mà bài của em không linh đâu đấy.”
Nhất là với anh, cực kỳ không linh luôn!
Chưa lần nào đoán đúng tâm tư của anh cả!
Thẩm Vũ An cúi đầu, khẽ cười rồi phản bác:
“Thật sao?”
“Vậy thì—”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt thường ngày luôn điềm tĩnh giờ lại ánh lên tia sáng kỳ lạ:
“Lần này xem thử có đúng không.”
Tôi cũng chẳng rõ anh muốn hỏi chuyện gì.
Tôi vừa trộn bài vừa hỏi:
“Vậy anh muốn hỏi gì?”
Thẩm Vũ An im lặng nhìn tôi, khóe miệng cong lên, cả người toát ra sự dịu dàng:
“Anh muốn hỏi—hôm nay nếu anh tỏ tình, có thành công không?”
Ơ… Tỏ tình?
Gì cơ?!
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, thì thấy Thẩm Vũ An lần đầu tiên nở một nụ cười rực rỡ, ánh mắt như có ánh nước, nhẹ nhàng nói:
“Chọn lá số sáu đi, giúp anh giải bài.”
Lá số sáu…
Có phải là tôi đang nghĩ đúng rồi không?
Tôi hít một hơi thật sâu—lá số sáu chính là The Lovers, biểu tượng của tình yêu thuần khiết, tình cảm chân thành và những lời chúc phúc.
Thẩm Vũ An ngồi đối diện rất kiên nhẫn, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Tôi nhìn anh, khóe miệng không kiềm được mà cong lên, cố tình nói:
“Lá bài này… ý là thất bại.”
Dù gì anh cũng chỉ biết mỗi lá The Sun, lá này chắc chắn không nhận ra.
Không ngờ Thẩm Vũ An lắc đầu, giọng pha chút bất đắc dĩ, cười nhẹ nói:
“Xem ra lần này— Không phải bài không linh, mà là cô bé nhỏ đang giận dỗi.”
Anh đứng dậy, đi vòng qua chỗ tôi, giọng rất trịnh trọng, ánh mắt chân thành:
“Hôm nay, anh chính thức muốn tỏ tình với em.”
Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, anh vừa nhẹ nhàng lau nước mắt còn sót lại ở khóe mắt tôi, vừa nói:
“Bất kể lá bài nói gì, anh cũng không thay đổi chuyện anh thích em.”
Tim tôi đập thình thịch không kiểm soát nổi.
Thẩm Vũ An do dự một lát rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cúi đầu bên tai tôi thì thầm:
“Sao anh lại không biết, lá The Lovers có nghĩa là từ chối nhỉ?”
Cái gì cơ…
Vậy là anh cũng biết ý nghĩa lá The Lovers?!
Tức là lúc nãy anh cố tình chọn lá này?!
Anh vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng dịu dàng:
“Vậy, em có thể nói cho anh biết ý nghĩa thật sự của lá The Lovers không?”
Tôi rúc trong lòng anh, lí nhí đáp:
“Chúc mừng, anh tỏ tình thành công rồi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất