Chương 11
Sau khi ở bên nhau, Thẩm Vũ An lại còn ít nói hơn trước.
Ví dụ, sau mấy lần ăn cơm ở nhà anh ấy, tôi tinh ý nhận ra các món có điểm chung về hương vị.
Thế là tôi hỏi: "Mấy lần trước anh ship đồ ăn cho em, đều là tự tay anh làm đúng không?"
Tai Thẩm Vũ An dần đỏ lên, rồi anh ấy im lặng, cúi đầu vào nấu cơm.
Tôi thực sự nghi ngờ anh ấy bị "Sao Thủy lạc hãm".
Thẩm Vũ An xắn tay áo, ngẩng đầu hỏi: "Sao Thủy lạc hãm là gì?"
Tôi vừa trêu mèo vừa giải thích: "Nghĩa là, ở trong bản đồ sao ấy, sao Thủy quản lý khả năng giao tiếp, trao đổi."
Tôi cố gắng sắp xếp từ ngữ, để anh ấy dễ hiểu: "Thủy Tinh lạc hãm có nghĩa là không thể phát huy sức mạnh của nó, nói cách khác, khó diễn đạt bản thân."
Giống hệt anh vậy, cứ như người máy ấy.
Thẩm Vũ An bật cười vì lời trêu chọc của tôi, múc cho tôi một bát cháo: "Vậy là anh thiếu sao Thủy à?"
Cũng không phải hiểu theo nghĩa đó.
Thật ra lúc đó tôi chỉ tiện miệng nói chơi thôi, không ngờ Thẩm Vũ An lại nhớ thật. Lần đi dạo trung tâm thương mại cùng nhau, anh tinh mắt nhìn thấy một sợi dây buộc tóc có hình trang trí sao Thủy.
Anh dò hỏi:
"Muốn mua không?"
Anh bạn à, em tóc ngắn đấy.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, ai ngờ anh im lặng một lúc, rồi rất nghiêm túc cúi đầu gõ gì đó trên điện thoại.
Chẳng mấy chốc, tôi nhận được tin nhắn từ anh.
Tôi đúng là chẳng hiểu nổi. Đang đối diện nhau mà cũng phải nhắn tin?
Tôi mở ra xem, không nhịn được mà bật cười.
Anh viết:
[Anh thấy đồng nghiệp đeo dây buộc tóc của bạn gái, tự dưng cũng muốn có một cái.]
Như sợ tôi không đồng ý, anh nhắn tiếp:
[Không phải em nói anh thiếu sao Thủy à? Biết đâu đeo vào rồi anh sẽ chịu nói nhiều hơn đấy.]
Tôi thấy anh bây giờ nói cũng đâu có ít đâu.
Thấy tôi gật đầu, mắt anh mới hiện lên tia cười, lấp lánh như ánh sao, sống động đến lạ.
Tôi hỏi:
"Vì sao phải nhắn tin thế?"
Thẩm Vũ An khẽ hắng giọng, ghé sát tai tôi thì thầm:
"Ngại, ở đây đông người quá."
Nói xong liền vội vàng đi tính tiền.
Xem ra tôi đúng là đánh giá sai "bài" của mình rồi. Thẩm Vũ An đúng là có phần ngại ngùng thật, chỉ là trước kia tôi không để ý.
Bây giờ quen nhau rồi, anh như sống động hẳn lên.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ. Rõ ràng chúng tôi bằng tuổi, sao anh lại có vẻ già dặn, trầm lặng hơn người ta như thế?
Tôi vẫn thấy, cứ ngây ngô một chút vẫn tốt hơn.
Chỉ là, mỗi lần tôi hỏi anh bắt đầu thích tôi từ bao giờ, anh đều né tránh không trả lời.
Lúc đầu tôi cứ tưởng anh ngại, không muốn nói.
Mãi cho đến hôm đó, dì út của anh đến chơi, tôi mới biết được một bí mật được thời gian giấu kín bấy lâu nay.
Trong bữa cơm, tôi với dì nói chuyện rất hợp. Cả hai ríu rít suốt buổi, cuối cùng dì xúc động nói:
"Cháu với Vũ An đúng là có duyên, từ nhỏ đã quen biết rồi."
Cái gì cơ…?
Quen nhau từ nhỏ?
Tôi nhìn về phía Thẩm Vũ An đầy nghi ngờ, thấy anh đang nhẹ nhàng xoay xoay quả cầu sao Thủy trên dây buộc tóc trong tay.
Dạo này tôi mới phát hiện ra thói quen này của anh.
Chỉ cần căng thẳng, tay anh nhất định phải cầm gì đó để nghịch. Giống như có người lúc lúng túng thì giả vờ bận rộn vậy.
Tôi hào hứng nắm lấy tay dì, hỏi:
"Dì ơi, dì kể cháu nghe chuyện hồi nhỏ đi ạ!"