Sao Thủy Lạc Đường

Chương 9

Chương 9
Sau khi Thẩm Vũ An rời đi, cả căn phòng bỗng trở nên trống trải hẳn.
Nghĩ lại thì anh ấy thật sự rất bận, hầu như chưa từng thấy anh ấy nghỉ ngơi, mỗi lần nói chuyện cũng thường bị cắt ngang giữa chừng.
Tôi không khỏi cảm thán, làm bác sĩ thật không dễ dàng, bất kể là chữa bệnh cho người hay cho động vật.
Chỉ biết cầu mong ca phẫu thuật thuận lợi, mấy bé thú cưng sớm hồi phục.
Mấy ngày sau đó, đúng như lời anh ấy nói, mỗi ngày Thẩm Vũ An đều đến đưa cơm và chở tôi đi thay băng.
Những hôm thời tiết đẹp, anh ấy còn mang đến một bó hoa hướng dương, đặt ngay chỗ nắng trong phòng khách.
Tuy rằng lần nào cũng bị Tang Bưu cào nát mất vài chiếc lá.
Từ sau khi anh ấy bày tỏ hứng thú với Tarot, chúng tôi nói chuyện ngày một nhiều, đề tài cũng phong phú hơn hẳn.
Nhưng tôi phát hiện ra, bộ bài Tarot của tôi lại không còn linh nghiệm mỗi khi liên quan đến anh ấy.
Chẳng hạn như, bài nói rằng nếu tôi quan tâm anh ấy hơn một chút, đừng phá vỡ kế hoạch của anh ấy, thì anh ấy sẽ dần dần tiến lại gần tôi.
Tóm lại là đừng làm phiền anh, mà còn phải biết quan tâm chăm sóc nữa.
Vì thế tôi khuyên anh chú ý nghỉ ngơi, không cần ngày nào cũng mang cơm cho tôi, vì cường độ làm việc của anh thật sự quá khủng khiếp.
Kết quả thì sao?
Vừa mới cười nói chơi đùa với Tang Bưu, phút sau đã im re, môi mím chặt, không biết đang nghĩ gì, nhìn qua còn thấy hơi thất vọng nữa.
Một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Không sao, tiện đường mà."
Lại một ví dụ khác, bài Tarot khuyên tôi nên nói chuyện nhiều với anh, sẽ có điều kỳ diệu xảy ra.
Nhưng tôi nhận ra cứ mỗi lần tôi mở miệng, không khí lại trở nên gượng gạo.
Cuối cùng, đều là Thẩm Vũ An chủ động tìm đề tài, chắc để tránh tôi lại nói ra mấy chuyện anh không hứng thú.
Lúc đó tôi thật sự thấy bất lực, cố thế nào cũng không tiến triển được chút nào.
Thế là tôi mặc kệ luôn, quyết định hỏi thẳng:
"Thẩm Vũ An, anh có thích tôi không?"
Rồi tôi rút liền ba lá bài.
Không ngờ đều là lá chính diện—The Sun, Ace of Cups và Seven of Swords.
Thẻ The Sun làm tôi khá vui, chứng tỏ anh ấy có cảm tình với tôi, cảm giác rất tích cực.
Nhưng còn lá Seven of Swords thì sao lại mang cảm giác vụng trộm thế này?
Cảm giác đó hoàn toàn không hợp với hình ảnh của Thẩm Vũ An!
Tổng hợp lại thì là—anh ấy chỉ dám lặng lẽ thích tôi trong bóng tối, không dám đến gần, nhưng lại không kiềm được mà tiến lại gần.
Sao lại ra kết quả như vậy?
Chẳng phải tình huống này thường xảy ra khi người kia thầm yêu tôi sao?
Mà hiện tại rõ ràng là tôi đang theo đuổi anh ấy mà…
Sau khi bị Tarot "chơi xỏ" vài lần, tôi quyết định không dùng bài nữa, chỉ nghe theo trái tim mình.
Dần dà, mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên tự nhiên hơn.
Miễn là không quá bận, Thẩm Vũ An đều sẽ đưa cơm cho tôi. Dù vậy, thường thì mới ăn được một nửa, anh đã bị gọi đi phẫu thuật.
Tôi cũng dần quen với việc ba bữa một ngày đều ăn cùng anh.
Cho đến một buổi chiều nọ, tôi phát hiện tay mình đã có thể từ từ cầm vật nặng. Có vẻ sắp khỏi hẳn rồi.
Tôi vui lắm, nhưng rồi lại bắt đầu lo: sau này còn lý do gì để gặp anh nữa?
Hiện tại thì tôi bị thương, anh tiện đường mang cơm, nên mỗi ngày mới có thể gặp một lúc.
Nhưng sau này thì sao? Anh lại còn bận như thế.
...
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định cầu cứu "quân sư Internet", chuyên gia lý thuyết tình yêu cuối cùng của tôi—cô bạn thân Đường Tri Vận.
Vừa kết nối video, tôi đã kể cho cô ấy nghe hết chuyện gần đây, cả vụ bị hiểu lầm là có bầu nữa. Còn chưa kể xong, cô ấy đã cười nghiêng ngả.
Vừa cười vừa chọc tôi:
"Không ngờ luôn đấy."
Cười nhỏ thôi!
Có gì đáng tự hào đâu chứ?!
Đợi cô ấy cười đã đời, tôi mới nhắc nhở:
"Này, nghiêm túc chút đi, giúp tớ phân tích tình hình cái."
Bạn thân tôi mặt mày đầy tự tin, chắc nịch nói:
"Anh ta chắc chắn thích cậu."
"Vậy sao mãi chưa có tiến triển gì? Thẩm Vũ An cũng chẳng biểu hiện gì rõ ràng cả."
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói: "Cạn lời":
"Tớ nói bao nhiêu lần rồi, cái cách cậu theo đuổi người ta ấy, đến chó còn phải lắc đầu."
…Ý là sao chứ?!
"Thì cậu hỏi người ta mấy kiến thức về thú cưng mỗi ngày đó thôi?"
Cô ấy lắc đầu, tóm gọn một câu:
"Biến anh ta thành bác sĩ thú y miễn phí."
Tôi lại nói:
"Thế tớ còn chia sẻ chuyện thường ngày với anh ấy, nhờ kể mấy câu chuyện ở bệnh viện thú y nữa mà."
Cô ấy ôm trán:
"Biến người ta thành cái máy kể chuyện."
Trời đất, vậy tôi phải nói chuyện kiểu gì mới đúng đây?
Cô ấy bất lực:
"Nếu bộ bài của cậu biết nói, chắc nó chửi cậu te tua rồi. Không có bản lĩnh còn đổ lỗi cho bài không linh."
Đừng chửi nữa… tôi ế từ trong trứng nước đến giờ đâu phải không có lý do…
Bạn tôi nghĩ một lát, rồi dịu giọng:
"Bọn đất (thuộc cung Đất) như tụi này hay giấu tình cảm kỹ lắm, cậu phải để ý tiểu tiết, đừng cứ nói năng vô tư như vậy."
Cô còn dạy tôi vài mẹo nhỏ để cải thiện tình hình.
Tắt video rồi, tôi cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ mãi lời cô ấy nói.
Theo như cô ấy phân tích thì Thẩm Vũ An thuộc kiểu bị động, lại kín đáo. Còn tôi thì vốn không giỏi ăn nói, làm anh ấy cũng không dám tiến thêm bước nào.
Có lẽ cần một bước ngoặt để thay đổi tình hình.
Nhưng bước ngoặt đó thì biết đi đâu mà tìm? Sao việc theo đuổi người ta lại khó đến vậy…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất