Sao Thủy Lạc Đường

Chương 5

Chương 5
Tôi cứ nghĩ chắc không còn cơ hội gặp lại anh nữa.
Nào ngờ, chúng tôi lại nhanh chóng gặp lại lần hai.
Vì tôi đã nhận nuôi con mèo và đặt tên nó là Tang Bưu, nên hôm sau liền đưa nó đến phòng khám thú y gần nhà kiểm tra.
Ai ngờ, vừa bước vào cửa tôi đã sững lại.
Từ trong phòng bệnh bước ra là một người đàn ông cao lớn mặc áo blouse trắng, làn da trắng, nốt ruồi nơi đuôi mắt vẫn nổi bật như hôm nào, cùng với vẻ lạnh nhạt quen thuộc.
Anh ấy... là bác sĩ ở đây sao?
Rõ ràng anh cũng ngạc nhiên khi gặp lại tôi. Tôi sợ anh hiểu nhầm nên nhanh miệng giải thích trước:
“Tôi đưa Tang Bưu đi khám. Trùng hợp quá, anh cũng ở đây à?”
Nghe vậy, anh như bị sốc nhẹ, giọng cao lên một chút:
“Cô gọi nó là gì?”
Tôi gãi đầu, nói đó là tên của mèo, nghe oai không?
Không hiểu có phải tôi hoa mắt không, tôi cứ thấy hình như Thẩm Vũ An đang cười dưới lớp khẩu trang.
Anh xoa đầu Tang Bưu, dịu dàng bảo:
“Tên hay đấy, nhưng nó là mèo cái.”
Hả???
Biết vậy lúc đầu tôi đã đặt tên là Cúc Hoa hay gì đó nữ tính rồi!
Anh cúi đầu, rồi ngẩng lên, trong mắt ánh lên chút ý cười. Bàn tay thon dài xoa nhẹ cơ thể bé xíu của Tang Bưu.
Sau khi kiểm tra xong, xác nhận mèo không sao, tôi cũng nhẹ lòng.
Lúc Thẩm Vũ An chuẩn bị rời đi, tôi gọi với theo:
“Anh… cho tôi xin WeChat được không?”
Anh đứng im nhìn tôi, bình tĩnh như mặt hồ lặng.
Tôi hồi hộp đến mức tay run, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, giải thích:
“Để sau này có gì cần hỏi về chăm sóc mèo…”
Thẩm Vũ An đứng im rất lâu, trông như đang đấu tranh nội tâm.
Tôi bắt đầu thấy tổn thương, đang định nói “thôi khỏi”, thì anh bất ngờ lấy điện thoại ra, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, thở dài:
“Được.”
Và thế là, tôi bắt đầu con đường theo đuổi anh dài đằng đẵng của mình.
Nhưng rõ ràng, đến giờ hiệu quả chẳng được bao nhiêu. Tang Bưu đã lớn thành mèo trưởng thành rồi, mà tôi với anh vẫn chưa có bước tiến nào.
Tang Bưu ăn no xong, nằm dài trong lòng tôi hưởng thụ cuộc sống.
Tôi bắt đầu ôn lại toàn bộ quá trình theo đuổi Thẩm Vũ An, cố gắng tìm xem rốt cuộc là mình sai ở bước nào.
Mỗi lần trò chuyện với Thẩm Vũ An, anh ấy chưa bao giờ để lộ một chút cảm xúc nào.
Tin nhắn thì chỉ có “Ừ” hoặc “Nhận được rồi”.
Nói anh ấy không có cảm giác thì không đúng, vì chuyện gì tôi nói anh cũng đều phản hồi.
Nhưng nói là có cảm giác thì lại thấy như anh chỉ đang làm đúng bổn phận, chẳng chút riêng tư hay thân mật.
Cho đến vụ việc đầy “kịch tính” hôm nay, tôi lại cảm thấy anh có gì đó hơi khác… dường như có chút để tâm đến tôi?
Sau một hồi lăn tăn suy nghĩ, tôi liếc nhìn bộ bài tarot đặt trên bàn rồi quyết định phó thác cho tâm linh.
Tôi nghiêm túc rút bài, hỏi rằng mối quan hệ với Thẩm Vũ An nên tiến triển thế nào thì rút được một lá bảo tôi cứ bình tĩnh chờ đợi, sẽ có chuyện tốt xảy ra.
Nghe thì hay thật.
Nhưng mà!
Là một cung Lửa điển hình như tôi, việc chủ động xin WeChat và theo đuổi anh ấy bao lâu nay mà mãi vẫn không có tín hiệu gì, đã là cực hạn rồi!
Còn phải chờ đến bao giờ nữa đây huhu…
Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại thích kiểu người không chắc đã thích mình.
Đúng là tự chuốc khổ vào thân!
Nghĩ mãi cũng không ra, tôi mệt đến mức không mở nổi mắt, đành tặc lưỡi, mai đến đâu tính đến đó, rồi ngả người ngủ thiếp đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất