Sao Thủy Lạc Đường

Chương 6

Chương 6
Sáng hôm sau, đang rửa mặt thì tôi bất ngờ nghe tiếng gõ cửa.
Đoán là anh trai tôi, chắc vừa tan ca trực, tiện thể mang đồ ăn sáng đến cho tôi.
Tôi lau mặt qua loa, vừa đi mở cửa vừa nói:
“Không phải anh biết mật mã rồi sao…”
Phần sau câu nói nghẹn lại trong cổ họng, cơn buồn ngủ cũng bay biến sạch.
Người đàn ông đứng trước cửa với vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo sơ mi đơn giản mà lịch sự, trên tay xách theo túi đồ ăn chẳng ăn nhập gì với trang phục… chính là Thẩm Vũ An.
Gì thế này trời??
“Anh không biết mật mã.”
Giọng nói trầm và lạnh như gió sớm ngoài hành lang phả vào mặt tôi, khiến tôi như tỉnh hẳn.
Tôi đang mơ à?
Thẩm Vũ An nhìn tôi, giơ túi đồ ăn lên, bình thản nói:
“Em không tiện dùng tay, anh mang tới cho.”
Thì ra tối qua anh nói thật à?
Lo cho việc ăn uống sinh hoạt của tôi…
Không hiểu sao tôi lại cảm giác đôi mắt anh lúc ấy có chút ý cười.
Là đang cười nhạo tôi sao?
Tôi lơ mơ vài giây mới nhận ra trên đầu mình vẫn còn đeo chiếc bờm "Hoàng thượng vạn tuế", để lộ cả phần trán bị hói nhẹ.
Tại sao lần nào gặp người mình thích cũng phải mất mặt thế này chứ? Chịu thua luôn!
Hai đứa còn đang đứng chằm chằm ngoài cửa, tôi vội nghiêng người mời anh vào, vừa ngượng vừa nói:
“Vất vả quá rồi, gọi đồ ăn là được mà, anh còn phải đích thân mang tới.”
Động tác gỡ hộp của anh khựng lại, ánh mắt trầm xuống, giọng cũng nhẹ đi:
“Vậy à…”
Tôi tranh thủ quay lưng lại với anh, chỉnh lại mái tóc trước camera điện thoại, vừa tiếp lời:
“Đúng vậy, thế này phiền anh quá…”
Động tác của Thẩm Vũ An càng lúc càng chậm, giọng nói cũng có vẻ gượng gạo:
“Vậy mai anh không tới nữa, đặt đồ ăn giúp em là được.”
Thì tôi cũng có thể tự đặt mà.
Chuyện nhỏ xíu vậy, sao dám làm phiền anh mãi, với cả tôi không thể mất mặt thêm được nữa.
Tôi khoát tay qua loa:
“Không sao đâu, em tự làm được.”
Tấm lưng của Thẩm Vũ An như hơi cứng lại, chiếc đũa trên tay anh cũng rơi xuống bàn.
Tôi cuống quýt chạy tới định giúp, nhưng hai tay đều bất tiện, chỉ có thể đứng nhìn anh lơ ngơ nhặt đôi đũa khác.
Có chuyện gì vậy?
Bị lỗi cảm xúc à?
Tôi đang định hỏi thì anh đã khôi phục nét mặt bình thản, nói dứt khoát:
“Ăn trước đã.”
Dạ vâng anh.
Tôi hí hửng ngồi xuống, gắng sức gắp đồ ăn bằng đũa như một chiến sĩ bất khuất.
Không ngờ đồ ăn này ngon thật, không biết đặt ở đâu vậy ta?
Tôi quay lại nhìn thì thấy Thẩm Vũ An cầm một bát cháo, ngẩn người nhìn tôi loay hoay ăn, tay lúng túng với chiếc thìa như không biết để đâu cho đúng.
Ủa, anh chưa ăn hả?
Nhưng phần đồ ăn này trông giống suất cho một người mà…
Tôi nghiêng đầu hỏi:
“Anh chưa ăn sáng à?”
Anh trả lời ngắn gọn:
“Không.”
Ủa vậy sao cầm bát?
“Em ăn được không?”
Dĩ nhiên là được rồi.
Tôi lập tức trình diễn kỹ năng ăn uống siêu đẳng của mình, đúng chuẩn "tàn nhưng không phế".
Anh im lặng không nói thêm gì. Đúng lúc đó, Tang Bưu ngửi thấy mùi đồ ăn liền nhảy tới, anh dịu dàng nhìn nó, móc trong túi ra que pate cho mèo:
“Nhóc con, lâu rồi không gặp ha.”
Tang Bưu ngoan ngoãn dụi đầu vào người anh, anh chậm rãi xé gói pate, nhẹ giọng:
“Cũng mang phần cho nhóc nè.”
Nắng sớm chiếu qua ban công, phủ lên hai người một lớp ánh sáng dịu dàng như tranh sơn dầu.
Tim tôi lại bắt đầu đập loạn.
Anh vừa cho mèo ăn vừa hỏi:
“Ngày mai, em muốn anh gọi đồ ăn hay là…”
Ơ cái câu này vừa nói lúc nãy mà?
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, mơ màng trả lời theo bản năng:
“Em tự đặt cũng được, chỗ này ăn ngon nè, anh cho em link được không?”
Động tác vuốt mèo của anh chững lại, im lặng khá lâu rồi mới nói:
“Chủ quán này anh quen, để anh mang tới, tiện chăm mèo giúp em luôn.”
Giọng nói có chút vội vã, nghe như đang căng thẳng.
Chuyện này có phải quá phiền anh rồi không nhỉ? Tôi còn đang do dự thì…
Chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm tôi giật nảy mình.
Tôi luống cuống bắt máy, tiếng anh trai tôi vang lên rõ ràng:
“Anh ra khỏi thang máy rồi, dậy rửa mặt đi, anh mang đồ ăn sáng tới cho mày.”
Chết tôi rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất