Sao Thủy Lạc Đường

Chương 7

Chương 7
Ra khỏi thang máy rồi…
Thôi xong, giờ mà Thẩm Vũ An bước ra chắc chắn sẽ bị anh tôi thấy mất.
Tuy bị phát hiện thì cũng không sao…
Nhưng chuyện là hôm qua anh ấy vừa đưa tôi đi khám thai!!!
Với tính cách của anh tôi… trời ơi tôi không dám tưởng tượng luôn.
Biết đâu anh ấy sẽ nghĩ chúng tôi đã ở với nhau cả đêm hôm qua thì sao?!
Tôi chỉ còn cách nghĩ ra một ý tưởng hơi ngớ ngẩn: bảo anh ấy trốn tạm đi đã.
Khi bị tôi giục vào phòng ngủ, Thẩm Vũ An vừa đi vừa ngạc nhiên hỏi: “Tại sao phải trốn?”
Vì chuyện hiểu lầm đẹp đẽ tối qua vẫn chưa được làm rõ.
Mà quan trọng hơn cả… tôi sợ anh trai mình lắm, từ nhỏ đã sợ rồi.
Tôi vừa đẩy anh ấy vào phòng vừa lắp bắp nói bừa: “Biết ‘kim ốc tàng kiều’ không, đừng phát ra tiếng đấy.”
Không hiểu sao câu này lại kích hoạt gì đó trong lòng Thẩm Vũ An.
Vừa mới đỏ mặt vì câu "kim ốc tàng kiều", giây sau anh ấy như bị sét đánh, đứng ngây người giữa phòng không nhúc nhích.
Tôi dặn anh đừng gây tiếng động, anh cũng gật đầu, động tác cứng đờ.
Khoảnh khắc đóng cửa, tôi thấy anh vô thức bước lên một bước, tay còn đưa ra như muốn giữ tôi lại.
Tự dưng khiến tôi liên tưởng đến một con vật nhỏ bị bỏ rơi, trông tội lắm.
Nhưng tôi không có thời gian nghĩ nhiều, vì ngay giây sau, anh trai tôi đã mở cửa bước vào rồi.
Anh mặc đồ đen, vẻ mặt mệt mỏi do làm thêm giờ, vừa liếc thấy đồ ăn trên bàn đã nói: “Mua đâu cái đồ ăn mang về tinh tế thế này?”
Tôi cười khan, chém gió: “À, đặt đại thôi mà.”
Anh đặt túi đồ lên bàn, khịt mũi đầy nghi ngờ rồi bắt đầu tra hỏi chuyện tối qua ở bệnh viện.
Tôi cắn răng kể lại từ đầu đến cuối. Rõ ràng anh không tin, còn nhìn vết thương trên tay tôi, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra: “Lo giữ sức khỏe đi.”
…Anh là bác sĩ mà, vết này rõ là chấn thương va đập, sao lại hiểu nhầm thành chuyện khác được chứ?!
Tôi còn định giải thích thêm, thì bỗng nghe tiếng “sột soạt” vang lên. Anh tôi cau mày, nghi hoặc nhìn về phía phòng ngủ.
Chết rồi…
Tôi quên mất con Tang Bưu rồi!
Anh tôi lập tức hỏi: “Sao nó cứ cào cửa phòng ngủ vậy?”
Tại trong đó có người cầm que thưởng cho mèo mà…
Tôi vội chắn tầm mắt của anh, cười trừ: “Haha, chắc nó đang mài móng thôi.”
Anh bước qua định xem, tôi chỉ còn nước la lên, luyên thuyên: “Anh thức đêm nên mặt mày tối sầm rồi kìa, đi ngủ đi!”
Tôi còn bịa tiếp: “Em còn thấy sao tình duyên của anh đang khởi sắc, hay giờ ra ngoài gặp vận may đi?”
Anh nhìn tôi như thể tôi bị điên: “Mày coi bói nhiều quá rồi lú hả?”
…Cái này là sở thích nghiêm túc mà.
Con Tang Bưu vẫn tiếp tục cào cửa. Anh tôi vừa buông tôi ra là định đi đến đó ngay.
Tôi vội tung chiêu cuối: “Anh mà không đi ngủ là hao tài đấy!”
Quả nhiên, anh dừng lại, nửa tin nửa ngờ quay lại nhìn tôi.
Còn nước còn tát. Tôi luyên thuyên thêm một tràng, hứa mai bói bài Tarot cho anh xem vận tiền bạc thế nào, cuối cùng mới tiễn được vị “đại thần” này đi.
Trước khi rời khỏi, anh còn bóng gió dặn tôi: “Yêu đương thì nhớ giữ gìn thân tâm nhé.”
Tôi gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng tiễn được người đi.
Sau đó tôi chạy như bay đến mở cửa phòng ngủ.
Cửa vừa mở ra, tôi sững lại.
Thẩm Vũ An vẫn đứng y nguyên chỗ cũ, giữ nguyên tư thế lúc nãy, như một bức tượng, không biết đã đứng đó bao lâu.
Ánh mắt anh trống rỗng, như đang chìm trong hồi ức mơ hồ, cả người khẽ run lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất