Sao Thủy Lạc Đường

Chương 8

Chương 8
Tôi gọi mấy tiếng, đến khi tôi nắm lấy tay anh – lạnh ngắt – anh mới từ từ tỉnh lại, lẩm bẩm hỏi: “Anh ra ngoài được chưa?”
Tôi không biết phải nói gì. Trong tiềm thức, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Những phản ứng gần đây của Thẩm Vũ An đều mang tính phản xạ quá mức, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì?
Tôi thử nắm tay anh dắt ra khỏi phòng, đến khi ánh nắng chiếu lên người anh, sắc mặt anh mới hồng hào trở lại.
Anh nheo mắt nhìn phòng khách ngập nắng, con Tang Bưu cứ cọ cọ quanh ống quần anh, kêu “meo meo” như nhận ra chủ nhân thật sự.
Thẩm Vũ An im lặng một lúc, hiếm khi nở nụ cười, nói: “Ấm quá.”
Anh dừng lại, bổ sung thêm: “Hôm nay trời nắng đẹp.”
Tôi thấy anh trở lại bình thường, cuối cùng cũng yên tâm.
Tôi rất muốn hỏi nhưng lại cảm thấy đó là chuyện riêng, hỏi thì hơi thiếu lịch sự, nên quyết định tôn trọng anh.
Thẩm Vũ An bế Tang Bưu lên, vuốt lông nó. Trong lúc vô tình, anh nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn.
“Còn đói không?” – Anh hỏi tôi.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, nhận ra đó là phần đồ ăn anh trai tôi mua. Tôi mở hộp, mừng rỡ: “Không đói lắm, nhưng đây là món tôi thích nhất – bánh bao chiên nhân thịt!”
Thế thì ăn vài cái cũng được.
Thẩm Vũ An đến giúp tôi mở túi đồ ăn, lại hỏi: “Em thích ăn bánh bao chiên hơn sao?”
Tôi cắn một miếng, ngon, chỉ có điều hơi nguội rồi. So với đồ ăn anh mang đến sáng nay thì vẫn kém một bậc.
Tôi thành thật trả lời: "Em thích đồ anh mua hơn.”
Thẩm Vũ An cúi đầu thu dọn rác trên bàn, khóe môi khẽ cong lên một chút.
Người như anh, bình thường lạnh lùng, vậy mà lúc làm việc nhà lại thấy rất hợp, toát ra cảm giác yên bình lạ kỳ.
Tôi bỗng nhớ ra lúc nãy vội quá, chưa kịp giải thích rõ ràng với anh, còn thấy áy náy nữa.
Tôi vội nói thêm: “Lúc nãy là anh trai ruột em, tan làm ghé ngang mua đồ ăn sáng cho em.”
Tôi cũng tranh thủ kể thêm, bác sĩ tối qua ở bệnh viện chính là anh tôi, tính tình nhiều chuyện nên tôi mới bảo anh trốn đi, sợ lỡ lời giải thích không xuể.
Thẩm Vũ An không có phản ứng gì lớn, nhưng tôi cảm giác rõ ràng anh nhẹ nhõm hơn, không còn căng thẳng nữa.
Sau khi dọn dẹp xong, ánh mắt anh dừng lại trên bộ bài Tarot trên bàn, có vẻ rất hứng thú.
Tôi thử hỏi: “Anh biết xem Tarot à?”
Anh khẽ gật đầu, như đang nhớ lại điều gì đó, cả người dịu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi: “Chỉ biết một lá.”
Lá nào vậy?
Anh rút từ bộ bài ra một lá, lật lại cho tôi xem: “The Sun – Mặt trời.”
Ô, mắt thẩm mỹ tốt đấy.
Lá Mặt trời là một trong những lá bài tích cực nhất trong bộ ẩn chính – đại diện cho sức sống và hy vọng tràn đầy.
Lúc anh nói, tôi mới sực nhớ ra – hình đại diện của anh đúng là lá bài này.
Tốt quá rồi, coi như tìm được một sở thích chung.
Tôi đang háo hức định nói tiếp với anh ấy về Tarot thì điện thoại của Thẩm Vũ An đổ chuông.
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy rồi nghe máy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tôi hỏi có chuyện gì sao, Thẩm Vũ An thu lại vẻ dịu dàng lúc nãy, nghiêm túc nói:
"Anh có ca phẫu thuật khẩn cấp, phải đi ngay, xin lỗi em."
Chắc lại có con vật nào đó bị bệnh rồi.
Trường hợp này thì đúng là nên đi ngay, không thể vì tôi mà làm chậm trễ việc cứu chữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất