Chương 17
Kẻ thốt ra lời lẽ thô tục ấy…
Thứ nam Damian của Bá tước gia Follett, cứ tưởng mình chỉ lầm bầm một mình, lại giật mình khi nghe chính giọng nói của mình vang lên quá lớn. Có lẽ vì xung quanh quá tĩnh lặng nên giọng nói ấy lại vang vọng rõ rệt hơn.
Nhưng điều quan trọng không phải là âm lượng. Y đã buông lời lăng nhục người khác – và tất cả đều nghe thấy.
‘Chết tiệt… đời học viện của ta tiêu rồi.’
Damian tái mặt. Hình tượng đã nát ngay từ đầu như vậy mà…
Lăng mạ một Kỵ sĩ ư? Y không thấy sợ. Dù sao đó cũng là một Kỵ sĩ từng bị giáng chức. Bị chửi cũng không thể phản kháng.
Nếu không muốn đối đầu với Bá tước gia Follett thì tuyệt đối hắn sẽ không dám–
“Ngươi đó ư?”
“…Hả?”
Vị Giáo quan trên bục giảng, với giọng chắc chắn, quay đầu lại hỏi. Damian chậm nửa nhịp.
“Hả” – chẳng phải lời đáp quá vô lễ sao, cái đồ súc sinh vô giáo dục.
Khoảnh khắc tiếp theo – tầm nhìn của Damian tối sầm lại.
Bục giảng đã bay về phía thân thể y.
RẦM!
Trong khoảnh khắc, cảnh tượng hỗn loạn bùng lên. Mọi người chết lặng.
Vừa rồi thứ gì bay vậy? Một cái bục giảng lớn như vậy… mà lại bị ném như một quả bóng sao?
Không ai nói thành lời. Mọi ánh mắt đều dồn về vị Giáo quan.
“Ôi trời, định ném cái găng tay thách đấu thôi, ai dè cái bục giảng cũng bay theo mất. Thật đáng tiếc.”
………
“Thật đấy. Ta không kiềm được cơn giận khi bị lăng nhục, tay hơi mạnh một chút. Hay cái bục giảng này làm bằng vật liệu quá nhẹ chăng?”
Hắn bình thản đổ lỗi cho bục giảng như thể muốn chia sẻ tấm lòng ngay thẳng của mình. Ai nấy nhìn hắn với vẻ mặt khó tả.
Tên điên thật sự.
Damian bất tỉnh. Người nhà Follett lập tức bật dậy.
“Damian!”
“Không thể tin nổi! Vô lễ đến như vậy sao!”
Họ nhìn vị Giáo quan hằn học, sát khí như muốn ăn sống. Rồi tỏa sát khí sang phía Lee Han.
Trong tình huống đó, Lee Han chỉ…
“Lố bịch.”
Hắn cười nhạt. Đổ thêm dầu vào lửa phẫn nộ đang cháy ngùn ngụt.
“Thằng khốn kiếp!!!”
Xoẹt!
Kỵ sĩ nhà Follett rút kiếm. Aura bùng nổ như lửa bén dầu. Sát khí hóa hình.
Đây là cảnh giới trên hẳn Kiếm minh - chứng minh thực lực hắn cực mạnh.
Thanh kiếm chĩa thẳng vào vị Giáo quan, và trước khi ai kịp ngăn--
Vút!
“Hự?!”
Một cây dao găm bay đến phá nhịp ra đòn, khiến động tác kỵ sĩ khựng lại.
Và kỵ sĩ nên hiểu: chỉ một khoảnh khắc chần chừ cũng bằng với tự sát.
Vù!
“Ngươi ra tay trước à?”
Xoẹt!
Hắn đã di chuyển từ lúc nào?!
Lee Han lao xuống như một con chim rơi thẳng, chọc thủng phòng thủ của đối phương, nắm gáy hắn và nhấc bổng lên.
Kỵ sĩ bị hất lên trời như một con rối đứt dây.
RẮC!
Bị nện thẳng xuống sàn đầu tiên.
“Khặc–!”
Một tiếng rên đau thảm thiết. Dù đã rèn luyện, hắn vẫn gần như ngất vì sốc toàn thân.
Nhưng Lee Han chưa dừng lại.
Vù!
Hắn giữ chặt gáy, nhấc lên rồi nện xuống lần nữa.
“Kh…!”
Kỵ sĩ vung kiếm theo bản năng sống sót, đâm ngược vào bụng Lee Han–
Cộp.
“…Không thể nào.”
“Thân thể ta không yếu đến mức đó.”
Dù da thịt có thể xước, hắn sẽ không thủng.
Nếu không thì làm sao có thể sống sót sau ba năm chiến đấu cùng Aura User?
“Cũng kiên cường đấy.”
Vù vù vù!
Lee Han khen ngợi… rồi thực sự nện hắn xuống.
RẦM! RẦM! RẦM!
Tổng cộng năm lần. Tường - sàn - tường - sàn.
Như muốn xem ai gục trước.
Lee Han không hề mệt. Ngược lại lại như đang xả hết áp lực tích tụ, khí thế hắn bùng nổ dữ dội, như muốn hủy diệt đối thủ.
Hắn nhấc bổng cơ thể kỵ sĩ lên không…
Lần này, dù thân thể đối phương có được rèn luyện thế nào, cũng không thể chịu nổi.
Ngay cả một mũi kiếm sắc bén cũng chẳng xuyên qua được cơ thể hắn.
Và Lee Han từng nghĩ… hắn có thể bẻ nó.
Ngay lúc ấy!
“Dừng lại--!!!”
RẦM!!!
“Khụ khụ….”
Tí tách…!
…May mắn thay, kỵ sĩ vẫn chưa chết.
Bởi có một kỵ sĩ đã dùng toàn thân mình để chặn cú rơi cuối cùng của Lee Han.
Tuy nhiên, việc chặn lại không có nghĩa là hắn vẫn bình an vô sự.
“…Cảm ơn ngươi đã dừng lại.”
“Ngươi sẽ phải giải thích. Bởi ngươi đã dám can thiệp vào ‘quyết đấu’ của kỵ sĩ, ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm.”
“……Đúng là vậy.”
Người đàn ông trung niên gật đầu.
Dù là sai lầm hay gì đi nữa, cuối cùng kẻ đầu tiên chạm vào danh dự kỵ sĩ chính là Bá tước gia Follett.
Và kẻ rút kiếm cũng là kỵ sĩ của Gia tộc Follett.
Vào khoảnh khắc này, cuộc quyết đấu đã được thiết lập.
Một cuộc quyết đấu chỉ kết thúc khi đầu của một người rơi xuống. Quyết đấu của các kỵ sĩ là như vậy.
Kẻ thắng cuộc sẵn lòng đoạt mạng kẻ thua cuộc.
Đây là thiết luật mà các kỵ sĩ đã ngầm tuân thủ bấy lâu nay.
Dù Lee Han bị gọi là kỵ sĩ giả mạo, nhưng vào khoảnh khắc này, như thể bị một kỵ sĩ chân chính nhập hồn, hắn lấy danh dự làm lý do để hợp lý hóa mọi việc.
Dù có vẻ ngang ngược, nhưng việc này lại có hiệu quả thật thú vị.
Và tất cả những điều này có thể xảy ra là nhờ vào sức mạnh áp đảo mà Lee Han vừa thể hiện.
Bởi nếu hắn không đủ mạnh, cảnh tượng này đã không thể thành hiện thực.
“…Ta là Bá tước Rodan, gia chủ của Gia tộc Follett.”
“Ta là Lee Han. Một kỵ sĩ bị giáng chức.”
“……Trước hết, ta xin tạ tội. Vì đứa con trai bất tài của ta đã sỉ nhục ngươi, và xa hơn là Ngân Sư.”
“Ngươi lẽ ra phải nói điều đó trước khi thằng khốn này dám ra tay, không phải sao?”
Kỵ sĩ vẫn bị Lee Han nắm giữ, treo lủng lẳng.
Mắt hắn đã trợn ngược, và không có gì lạ nếu hắn tắt thở bất cứ lúc nào.
Bá tước Rodan nhìn hắn với vẻ xót xa rồi nói.
“Ta biết. Lẽ ra ta nên ngăn cản.”
“Không phải, không phải là ‘lẽ ra nên ngăn cản’, mà là ‘lẽ ra phải ngăn cản từ sớm’. Nếu ta bị thanh kiếm của tên này đâm xuyên, ngươi đã không ra mặt. Ngươi chỉ can thiệp vì tên này sắp chết thôi.”
Rắc.
Một tiếng động chẳng lành vang lên.
Đó là âm thanh phát ra từ cổ kỵ sĩ, và dù có sống sót, hắn cũng sẽ phải tĩnh dưỡng một thời gian dài.
Tuy nhiên, chỉ cần còn sống, vẫn còn hy vọng.
“Hắn là Phó đoàn trưởng của chúng ta. Cũng là đệ tử của ta. Dù tính tình thô lỗ, nhưng hắn là một nhân tài đáng tiếc nếu phải tan xương nát thịt tại đây. Xin hãy để ta gánh chịu mọi lỗi lầm và dâng hiến mạng sống này, cầu xin ngươi khoan hồng.”
RẦM.
Rodan liền đặt kiếm xuống và quỳ gối.
Bá tước muốn dùng mạng sống của mình để cứu lấy một sinh mạng trẻ tuổi.
Đó là một cảnh tượng cao cả, khiến các học viên và quý khách trong trường đấu, những người đang bàng hoàng và kinh ngạc trước cuộc quyết đấu bất ngờ, đều cảm động trước sự cao thượng của vị Bá tước cao quý.
Nếu là các kỵ sĩ và quý tộc coi trọng danh dự và sự cao cả nhất, có lẽ họ đã ca ngợi hắn và tha thứ mọi lỗi lầm trước cảnh tượng này….
“Không.”
- …….
Đối với Lee Han, danh dự hay sự cao cả đều chẳng có giá trị gì.
Lần này, mọi người thực sự cạn lời.
“…Hắn ta không phải là một kẻ điên hoàn toàn sao?”
“Không, rốt cuộc…”
“Kẻ đó là người hay Ogre?”
“Ư…”
Đại đa số đều lộ vẻ chán ghét tột độ.
Tuy nhiên, trong vẻ chán ghét đó, còn ẩn chứa sự phản cảm đối với hành vi tàn ác, bất chấp việc Bá tước kia đã thể hiện sự cao quý đến nhường nào.
Đa số đều như vậy.
…Thế nhưng, việc đa số đều như vậy…
“…Thật phi phàm.”
Cũng có nghĩa là, một vài người lại không như thế.
“Chủ quân?”
“Kỵ sĩ kia, thật xuất sắc. Kẻ nào có thể trở thành hậu họa, tất phải triệt để nghiền nát.”
“…?”
“Y còn tinh thông thực chiến. Ngươi thấy không, Jack? Kỵ sĩ kia, ngay khi ném chiếc phủ thủ đầu tiên, đã hoàn toàn đoạt lấy tiết tấu của đối thủ. Những điều như vậy không phải chỉ biết là làm được. Cần phải có sự lão luyện được thui rèn qua vô số thực chiến và huấn luyện. Kỵ sĩ kia thật thông minh.”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ đến mức đó sao? Ta chỉ thấy hắn có sức mạnh thô bạo thôi.”
“Lời nói ngây thơ. Người có nhãn lực tự khắc sẽ hiểu. Trong cuộc đối đầu của những kiếm sĩ đạt đến cảnh giới nhất định, điều trở nên quan trọng hơn chính là tâm lý chiến, và làm thế nào để đoạt lấy thời cơ của đối thủ. Thật phi phàm.”
“……Hừm.”
Jack kinh ngạc.
Không phải Jack kinh ngạc vì nghe được tài năng của kỵ sĩ kia, mà là bởi vị Chủ quân trẻ tuổi của hắn chưa từng tán dương đối thủ đến mức độ này.
Cũng phải thôi, Chủ quân của hắn nếu có khiến người khác kinh ngạc thì mới đúng, chứ chưa từng là người bị người khác làm cho kinh ngạc.
“Ngươi đã tìm thấy bảo vật rồi đó, Jack.”
Chủ quân của hắn. Loen Dimitri de Lionel, đôi mắt lấp lánh như thể vừa tìm thấy một viên bảo thạch.
Không chỉ vậy…
[Tuyệt đỉnh…]
“Irene?”
[Hoàn toàn hợp khẩu vị của ta…!]
“Hả??”
[Hề hề!]
“???”
Nữ nhân u linh với sở thích khác thường so với người phàm là ưa chuộng nam nhân dã tính hơn kẻ thư sinh tuấn tú, đã không kìm được mà chảy nước dãi.
Lee Han lúc này vẫn chưa hề hay biết, rằng mình đã vô tình thu hút sự chú ý của đối tượng giám sát ngay trong ngày đầu tiên.