Chương 01:
"A Quỳ, là thế này… Mẫu thân ta tháng trước đã định cho ta một mối hôn sự, đối phương là bà con xa, biểu muội của ta."
"Ngươi cũng biết, tổ phụ ta tuổi cao, mong ta sớm lập gia đình, ta cũng không thể chờ ngươi đến hai mươi lăm tuổi xuất cung…"
"Thật xin lỗi, ta thật sự không dám gặp ngươi… Đây là ta tích góp nhiều năm, xin ngươi nhất định nhận lấy, nếu không ta khó lòng yên tâm…"
Vân Quỳ nhận lấy túi tiền căng phồng trong tay, âm thầm nghĩ, quả thật không ít.
Mặc dù trong lòng mắng chửi ngàn lần, Vân Quỳ vẫn nở nụ cười khéo léo, chúc phúc nói: "Triệu đại ca, người cũng có nỗi khổ, ta không trách người, chúc mừng người tân hôn vui vẻ."
Nam nhân lưu luyến nhìn nàng.
Thiếu nữ cài song ốc búi tóc, giữa mái tóc chỉ điểm xuyết hai đóa anh đào bằng lụa, lại sở hữu dung nhan xinh đẹp rạng rỡ như hoa xuân, mũi ngọc tinh xảo, môi anh đào, mắt sáng làn da trắng, ngũ quan tinh xảo đến không thể chê, dù không trang điểm, chỉ mặc bộ áo ngắn màu nhạt bình thường ngang eo, giữa đám đông cũng là người nổi bật nhất.
Đáng tiếc, hắn sắp cưới người khác.
Vân Quỳ cũng rất không nỡ.
Luyến tiếc thân hình cường tráng uy mãnh của Triệu thị vệ, luyến tiếc thân thể cường tráng, đầu óc lại…ngu si của hắn.
Đây là vị hôn phu mà nàng đã tỉ mỉ lựa chọn.
Vân Quỳ năm nay mười sáu, là cung nữ Thượng Thiện giám.
Mặc dù ở tầng lớp thấp nhất, nhưng nhờ miệng ngọt, nên nàng dễ dàng nhận được đồ ăn thừa của các chủ tử, cuộc sống cũng tạm ổn, tràn đầy hy vọng.
Bởi vì “no bụng thì nghĩ đến chuyện khác”, nàng lại được Bích Trâm cô cô – người gả cho thống lĩnh đội danh dự – dạy bảo, kiên định lựa chọn con đường của mình.
Theo lời Bích Trâm cô cô, "Cô nương được dạy dỗ trong cung, dung mạo đoan trang, lại hiểu quy củ, tương lai làm mai đều là điểm cộng. Gả cho thị vệ là tốt nhất, nhà có thể diện, tướng mạo tuấn tú, kiếm chút công lao, thăng quan tiến chức, ít nhất cũng được làm quan thái thái."
Nàng đang tuổi trẻ đẹp, sao có thể cả ngày ở Thượng Thiện giám tẻ nhạt, vì thế trong lúc rảnh rỗi, nàng tiếp xúc với vài thị vệ chưa lập gia đình.
Vận may tốt, đến hai mươi lăm tuổi xuất cung có thể thuận lợi thành thân, vận may không tốt, thì như Triệu thị vệ này, bội tình bạc nghĩa.
Vân Quỳ không cha không mẹ, không cần nói đến chuyện mai mối, tự định chung thân đại sự, nàng như lục bình không rễ, chỉ có thể sớm tính toán cho bản thân.
Tiếc nuối có, nhưng không nhiều, không có Triệu thị vệ, nàng còn có Tiền thị vệ, Tôn thị vệ, Lý thị vệ… Nói thật, trong cung ít thị vệ xấu xí, hầu hết đều cao lớn cường tráng.
Chỉ là lòng người dễ đổi thay, hôm nay nói yêu nàng, ngày mai chưa chắc đã bỏ rơi nàng mà vui vẻ kết đôi với người khác, cho nên phải có nhiều lựa chọn, phòng ngừa rủi ro.
Triệu thị vệ cũng tốt, cho nàng một khoản tiền, số tiền này có thể dùng một phần để chữa bệnh cho mẹ già yếu của Tôn thị vệ, khiến hắn xúc động rơi lệ, chung tình với nàng.
Nghĩ vậy, Vân Quỳ bước nhanh hơn.
Thế mà sáng hôm sau, trong cung truyền đến tin dữ ——
Vị thái tử điện hạ trời sinh hung ác, thích giết chóc, tiếng tăm khiến trẻ con ban đêm không khóc, sắp hồi cung.
Phùng thị vệ mới quen mấy ngày trước vội vàng đến gặp nàng, "Tiểu Quỳ, chiến sự biên cương đã xong, thái tử điện hạ vài ngày nữa hồi kinh, trong cung công việc bận rộn, thời gian tới, ta sợ là không thường xuyên gặp được ngươi."
Vân Quỳ tò mò: "Thái tử?"
Từ này dường như là cấm kỵ, ngay cả Phùng thị vệ cao lớn uy vũ cũng không khỏi rùng mình.
Nhìn quanh, thấy không có người, mới nhỏ giọng nói: "Bắc Cương đại thắng, thái tử điện hạ giết bảy thành Bắc Ngụy, đi đến đâu tiếng kêu than dậy đất, người ta gọi là Ngọc Diện La Sát Hoạt Diêm Vương, ngươi không biết hắn…"
Thái Tử bên ngoài chinh chiến nhiều năm, Vân Quỳ đích xác chưa từng thấy qua, nhưng… Ngọc Diện La Sát? Không phải thiết diện, cũng không phải mặt xanh, vậy đã nói rõ, bộ dáng hẳn là rất tuấn mỹ?
Tin Thái Tử sắp hồi cung rất nhanh lan khắp Tử Cấm thành.
Những tiểu cung nữ tò mò như Vân Quỳ liền hỏi các lão nhân ở Thượng Thiện giám, nhưng mọi người đều nói năng thận trọng, e sợ họa từ miệng mà ra.
“Không nên hỏi nhiều.”
“Sau này Thái Tử hồi cung, tuyệt đối đừng đến gần hắn, bằng không…”
Người nói chuyện mặt trắng bệch, làm động tác lau cổ.
Mọi người nhìn nhau, không dám nói thêm lời nào.
Vân Quỳ kết luận —— thái tử điện hạ không dễ chọc.
Nhưng nàng vẫn cứ ăn ngon ngủ kỹ.
Dù sao Thái Tử ở Đông cung, có liên quan gì đến nàng ở Thượng Thiện giám?
Nhưng vài ngày sau, chưởng ấn Thượng Thiện giám tuyên bố một việc lớn —— Thái Tử sắp hồi cung, Đông cung phòng ăn hoang phế lâu năm, phủ nội vụ quyết định điều mười người nhà bếp và mấy chục thái giám cung nữ từ Thượng Thiện giám sang, chuyên hầu hạ Thái tử ăn uống.
Nghe đồn Thái Tử không chỉ tính tình thô bạo, mà còn háo sắc, không kị nam nữ, nên những tiểu thái giám được chọn đều trắng trẻo mềm mại, cung nữ thì da mịn thịt mềm, đủ loại hình dạng, ai cũng không thể làm Thái Tử chướng mắt.
Vân Quỳ bất hạnh trở thành một trong số đó.
Nàng không hiểu, Thái Tử háo sắc, trong phòng đầy mỹ nhân chưa đủ sao? Sao ngay cả phòng ăn cũng phải chọn người đẹp, chẳng lẽ người đẹp nấu cơm ngon hơn?
Nhìn vẻ mặt như chết cha của các bạn cũ, Vân Quỳ cảm thấy mình không phải đi Đông cung, mà là đi Diêm Vương điện, trong lòng lo sợ bất an.
Đến Đông cung, nàng mới thấy Đông cung lớn hơn tưởng tượng, các ngành đầy đủ, từ trên xuống dưới cả trăm người, mỗi người có nhiệm vụ của mình, có cả chiêm sĩ phủ và chúc quan, quan thất phẩm trở lên đã hơn mười người, đúng là phiên bản thu nhỏ của Tử Cấm thành.
Nhưng Thái Tử chinh chiến bên ngoài nhiều năm, các chức quan này phần nhiều do quan viên trong triều kiêm nhiệm, chờ Thái Tử hồi cung, Đông cung mới lại vận hành.
So ra, phòng ăn chỉ là một tiểu ngành nhỏ bé, căn bản không gặp Thái Tử, càng không bị Thái Tử để ý, đồ ăn đều qua nhiều người kiểm duyệt mới được dâng lên bàn quý nhân.
Thái Tử háo sắc cũng chỉ ở tẩm cung của mình, lẽ nào còn chạy đến phòng ăn sủng hạnh người sao?
Vân Quỳ thở phào, cứ bình tĩnh đối mặt, vẫn ăn ngon ngủ kỹ như thường.
Gần đến ngày Thái Tử hồi kinh, Đông cung tấp nập, sửa sang, quét dọn, bài trí, chưa đầy nửa tháng, toàn bộ Đông cung rực rỡ, cả ngói lưu ly trên mái điện cũng sáng bóng loáng.
Bên ngoài nhộn nhịp, phòng ăn chỉ lo việc ăn uống, nguyên liệu đều do quang lộc tự cung cấp, nhàn hạ hơn tưởng tượng.
Chỉ là vài thị vệ quen biết trước kia nay hầu hạ ở Đông cung, lại không tiện gặp mặt như ở Thượng Thiện giám, Vân Quỳ có chút buồn.
Cũng không vội, chờ thái tử điện hạ hồi cung, nàng ổn định ở Đông cung rồi tính tiếp.
Chạng vạng hôm đó, cung nữ Đan Quế cùng phòng với nàng đau bụng, đành nhờ nàng giúp đỡ, “Lãm Nguyệt Các hôm nay chưa đưa cơm canh, nếu ngươi rảnh, thay ta và chị Hương Hạnh đi một chuyến nhé?”
Lãm Nguyệt Các ở góc tây nam Đông cung, nghe nói là trong cung chọn hơn mười mỹ nhân ở Giáo Phường Tư, hai tháng nay luyện hát múa ở Lãm Nguyệt Các, để đón Thái Tử hồi cung.
Vân Quỳ vui vẻ: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta thay ngươi đi.”
Vừa lúc nàng còn chưa rõ ràng vị trí các điện trong Đông cung, lại thấy Đông cung trên dưới trật tự nghiêm chỉnh, không thể để nàng chạy lung tung khắp nơi, lần này đi Lãm Nguyệt Các, vừa vặn có thể dò xét địa hình.
Hương Hạnh xem như người già trong Đông cung, Thái tử xuất chinh trước, nàng làm việc ở phòng ăn Đông cung, nhiều năm qua dưỡng thành tính tình sợ sệt rụt rè, gặp nha đầu mới đến còn dám nhìn quanh, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Thái tử điện hạ sắp trở về cung, ngươi nên cẩn thận chút!"
Vân Quỳ đến gần nàng, nhỏ giọng hỏi: "Hương Hạnh tỷ tỷ, người nói cho ta biết đi, thái tử điện hạ rốt cuộc là người thế nào? Chúng ta mới đến, cũng nên chuẩn bị sớm."
Hương Hạnh nghe được hai chữ "Thái tử", mặt tái mét, nàng nào dám bàn tán trộm về vị Diêm Vương ấy!
Nàng tuy hầu hạ ở Đông cung, nhưng làm việc ở phòng ăn, không được nhiều cung nhân chú ý, mấy năm nay tổng cộng chỉ thấy Thái tử từ xa một lần.
Ngày ấy Thừa Quang điện có thích khách, thái tử điện hạ nổi giận lôi đình, cuối cùng thích khách ấy cùng với thái giám nội ứng ngoại hợp đều chết không toàn thây.
Hương Hạnh nhớ rõ, ngày ấy thái tử điện hạ cầm kiếm đi ra từ Thừa Quang điện, máu tươi nhuộm đỏ áo bào, sát khí ngập trời, phảng phất từ địa ngục cửu u bò lên ác quỷ.
Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ đến cảnh tượng ngày ấy, Hương Hạnh vẫn chân mềm nhũn, tóc gáy dựng đứng.
Thái tử điện hạ nổi tiếng tàn bạo, ngay cả việc hắn xuất chinh Bắc Cương, nghe nói cũng là vì xử trí vài quan viên mà tự xin đi vùng đất nghèo đói chuộc tội.
Vất vả lắm mới thở phào nhẹ nhõm, tưởng có thể nhịn đến khi xuất cung, nào ngờ Sát thần này lại trở về, còn giết bảy thành Bắc Ngụy, tính tình tàn bạo thị sát vẫn y như lúc rời cung, ai mà không sợ?
Đã vào thu, trán Hương Hạnh lại mồ hôi lạnh ròng ròng, luôn cảm thấy lạnh sống lưng, "Tóm lại, ít nghe, ít hỏi, ít nói! Thái tử điện hạ sẽ không so đo với chúng ta phòng ăn nhỏ bé này."
"Hương Hạnh tỷ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây chuyện."
Vân Quỳ bị nàng ảnh hưởng, cũng không tự chủ hạ thấp giọng.
Trung tuần tháng mười, trong cung truyền đến tin tức, Thái tử hồi kinh bị cướp ám sát, trúng mấy mũi tên, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Hiện giờ người đã đưa về Đông cung, đế hậu lo lắng, toàn bộ Thái y viện đều tụ tập ở đây, dược tàng cục tất bật, ngay cả danh y nổi tiếng trong dân gian cũng liên tiếp được triệu vào cung.
Máu chảy đầy một chậu, liên tục mấy ngày, Đông cung trên dưới đều ngập mùi máu tanh nồng nặc, Thái tử vẫn bất tỉnh.
Phòng ăn mỗi ngày chỉ có thể làm chút thuốc bổ và cháo loãng đưa đi, thế mà thái tử điện hạ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, ngay cả chén thuốc cũng không uống được, huống hồ là đồ ăn.
Vân Quỳ cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng ——Thái tử sắp chết, nàng có thể trở về Thượng Thiện giám rồi à nha?
Hay quá!
Vân Quỳ tâm trạng thật tốt, nheo mắt định ngủ một giấc, lại nghĩ đến mình đến Đông cung hai tháng, không biết Triệu thị vệ đã có gia đình chưa, không bằng đi vào giấc mộng của hắn xem thử.
Đúng vậy, Vân Quỳ không biết từ khi nào, thỉnh thoảng khi ngủ lại thấy được những cảnh tượng kỳ quái, ví dụ như Đan Quế chảy nước miếng nhìn giò đường phèn, Tiền thị vệ ngủ lăn lộn trên núi vàng, thái giám Đường Tiểu Tử ở Thượng Thiện giám phát hiện tiểu đệ lại mọc ra... Tóm lại là chuyện lạ lùng.
Nàng vô duyên vô cớ mơ thấy Đường Tiểu Tử làm gì! Nàng tuyệt đối không quan tâm!
Đến sau này nói chuyện với Đan Quế, Vân Quỳ cố ý thử vài câu, mới phát hiện những cảnh tượng trong mộng của nàng, hóa ra đều là mộng của người khác.
Nhưng không phải mộng của ai cũng nhìn thấy được, phải là người nàng thường xuyên tiếp xúc, quen thuộc.
Như Triệu thị vệ chẳng hạn, rất dễ vào giấc mộng của hắn.
Trong lòng niệm tên Triệu thị vệ, Vân Quỳ nhắm mắt lại, mơ màng tiến vào giấc mộng đẹp.
Đầy phòng ánh nến đỏ gần như làm nàng mù mắt, nhìn kỹ lại, trên giường ngồi hai người mặc áo cưới, đội khăn voan đỏ.
Chẳng lẽ nàng xông vào Triệu thị vệ trong mộng đêm động phòng hoa chúc?!
Chờ chút… Vì sao tân nương tử lại có hai cái?
Nàng mới định thăm dò cho cùng, liền nghe thấy tiếng động ở khung cửa. Triệu thị vệ, một thân đại hồng cát phục, say khướt bước vào, từ khay lấy ra thích cân, trước sau xốc lên hai chiếc khăn voan đỏ.
Kia ngồi bên trái, hẳn là biểu muội hắn nhắc tới, dung nhan dịu dàng động lòng người. Nhưng mà, nhìn người bên phải, liếc mắt đưa tình… Đây không phải chính nàng sao!
Vân Quỳ khó tin nhìn Triệu thị vệ hai tay nâng lên một ly rượu hợp cẩn, ngồi xuống giữa nàng và biểu muội, ba người với tư thế vừa hài hòa vừa quái dị… giao bôi cộng ẩm.
Uống xong rượu hợp cẩn, Triệu thị vệ mặt đỏ lên, cầm tay hai người nàng, xếp chồng lên nhau trước người mình, cười nói: "Sau này ba người chúng ta sẽ sống thật tốt, hơn bất cứ điều gì khác."
Vân Quỳ tức giận đến nổ tung! Tức đến mức tỉnh giấc giữa chừng.
Đáng ghét a! Cưới biểu muội còn chưa đủ, còn muốn cưới hai người!
Nhân khuông cẩu dạng đích thực là đánh giá thấp ngươi.
Còn định mắng thêm vài câu, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Phòng ăn quản sự ma ma vội vàng vào điểm đèn: "Đan Quế, Vân Quỳ! Mau đứng dậy, thu dọn đi đến Thừa Quang Điện, hầu hạ thái tử điện hạ!"