Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 03:

Chương 03:
Vân Quỳ thật là lợi dụng sơ hở chuồn mất.
Nàng theo Thanh Đại đi xuống lĩnh thưởng, gặp hoàng hậu không có bên cạnh phân phó, Thái tử cũng đã tỉnh lại. Nghĩ đến chính hắn cũng có thể uống thuốc, trong điện lại có nhiều cung nhân hầu hạ như vậy, hẳn là không cần đến nàng, liền nhân cơ hội trở về phòng ăn.
Trong tay sờ thỏi vàng, Vân Quỳ vẫn chưa tỉnh hồn.
Quả nhiên là cầu phú quý trong nguy hiểm a.
Bị Thái tử nắm lấy cổ tay sưng đỏ chưa tiêu, đau đến nàng thẳng hấp khí. Cũng không biết hắn, một người trọng thương hôn mê, từ đâu ra khí lực lớn như vậy, suýt nữa bóp gãy xương nàng!
May mà nàng có dự kiến trước, sớm bịt kín mắt Thái tử, lại có Hoàng hậu nương nương bảo vệ mạng nhỏ nàng, chuyện hôm nay nên tính là qua a? Thái tử điện hạ một ngày trăm công ngàn việc, cũng sẽ không nhớ rõ nàng, một nhân vật nhỏ như thế.
Không bao lâu sau, Đan Quế hồn vía lên mây từ Thừa Quang Điện trở về, cả người run lẩy bẩy, mặt tái mét.
Vân Quỳ lặng lẽ lại gần hỏi nàng: "Thái tử điện hạ đáng sợ lắm sao? Ngươi sợ đến như vậy."
"Ta nào dám xem!" Đan Quế sắc mặt thê thảm, nhỏ giọng nói: "Bất quá mới vừa Thái tử nói, nếu Trần thái y trong một tháng trị không hết hắn, liền muốn đem người xét nhà chém đầu."
Đây cũng quá bá đạo! Trị không hết liền muốn giết người?
Bất quá vị Thái tử điện hạ này hẳn là rất tiếc mạng, bằng không cũng sẽ không lấy thân gia tính mạng thái y ra uy hiếp. Cho nên nàng hôm nay tiến lên hầu thuốc, kỳ thật coi như lập được công?
Nhưng bất kể thế nào, Vân Quỳ vốn ít can đảm đã ở hôm nay phát huy đến cực hạn. Mới vừa bị Thái tử dọa như vậy, đời này cũng không dám đến trước mặt hắn nữa.
Nhớ tới chuyện mới vừa trong điện, Đan Quế trong lòng cũng một trận sợ hãi, "Ngươi sao lại lớn mật như vậy, dám tiến lên dâng chén thuốc?"
Vân Quỳ rụt vai, "Ta cũng sợ chứ."
Nàng căn bản không nghĩ tới Thái tử điện hạ lại tỉnh như vậy. Hắn không phải người bị trúng mấy mũi tên, nguy cơ sớm tối sao? Không phải vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sao? Sao lại cố tình ở lúc nàng uy thuốc thì tỉnh! Đây là vận khí gì!
Nàng tuy rằng thích tiền, dựa vào người có bao nhiêu gan dạ thì có bấy nhiêu ý tưởng liều lĩnh, nhưng cũng không đại diện nàng không sợ chết. Mười lượng vàng này chỉ có thể làm một phi vụ, lại đến một lần nữa liệu có thật muốn đem mạng nhỏ giao phó.
Đan Quế tò mò hỏi: "Ngươi sao lại nghĩ ra cách đó? Ta chưa từng thấy ai dùng ruột dê để đút thuốc."
Vân Quỳ suy nghĩ một chút nói: "Ta xem cữu cữu ta chính là như vậy uy mợ."
Có lần mợ nằm trên giường, cả người trông bệnh tật lại không chịu uống thuốc. Nàng ở ngoài cửa sổ vụng trộm thấy cữu cữu lấy ruột dê đổ thuốc uy mợ, lúc ấy mợ thẳng lắc đầu không chịu uống, cuối cùng vẫn bị cữu cữu cưỡng ép đút xuống.
Mợ từ trong nhà đi ra, sắc mặt trông hồng hào hơn nhiều, có thể thấy được chiêu này thật sự có tác dụng.
"Nguyên lai như vậy," Đan Quế gật gật đầu, "Đúng rồi, không nghe ngươi nhắc đến nhà cữu cữu ngươi nha?"
Vân Quỳ nằm trở lại giường, thở dài: "Ta vào cung sáu bảy năm, nhiều năm không gặp, phỏng chừng đều chết hết rồi."
Nàng từ nhỏ mất nương tựa, gửi nuôi ở nhà cữu cữu. Cữu cữu háo sắc, mợ tham tiền, biểu huynh thích cờ bạc, cả nhà đều không thích nàng.
Mợ thấy nàng có chút nhan sắc, cắn răng nuôi nàng, liền muốn chờ nàng lớn lên một chút, đưa cho những lão viên ngoại giàu có làm thiếp, rồi đòi một khoản tiền sính lễ hậu hĩnh.
Cái Chu viên ngoại đó nàng gặp một lần, thấy hắn mặt béo như đầu heo, trên người một mùi lạ có thể làm người buồn nôn.
Nàng lúc đó mới chưa đến mười tuổi nha!
Đêm hôm ấy, nàng vậy mà mơ thấy Chu viên ngoại cười ha hả đến sờ tay nàng, nàng sợ tới mức giật mình tỉnh lại. Khi đó còn không biết mình có khả năng nhập mộng, chỉ là đơn thuần cảm thấy sợ hãi, bởi vậy suốt đêm trốn khỏi nhà cữu cữu.
Vòng đi vòng lại mới vào cung làm cung nữ, thoáng cái đã nhiều năm như vậy.
Vân Quỳ hít sâu một hơi, đuổi những chuyện không vui đó khỏi đầu, trước khi ngủ không nhịn được cầu nguyện: Thái tử điện hạ quên chuyện tối nay đi, quên nàng người như vậy đi! Tuyệt đối đừng tìm nàng phiền toái, van cầu đó!
Mê man vào giấc mộng, trước mặt là một người, dung nhan không rõ, mặc một thân trường bào huyền kim sắc, thân hình cao lớn, khí thế đáng sợ.
Kinh khủng hơn nữa, người này đang bóp chặt cổ một người giữa không trung. Nàng thiếu nữ bị hắn bóp cổ, miệng cầu xin tha thứ, hai chân đạp loạn trong không trung, giãy dụa đến cùng.
Vân Quỳ chưa từng mơ thấy cảnh tượng hung tàn như vậy, so với việc bị ngã cầu thang hay bị người đuổi giết còn đáng sợ hơn nhiều. Nàng chỉ cảm thấy cổ mình cũng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngực tắc nghẹn đau đớn.
Lại nhìn kỹ, ngạch… Thiếu nữ bị bóp cổ kia, chẳng phải chính là nàng sao!
Bừng tỉnh, Vân Quỳ thở gấp.
Hảo hiểm, suýt nữa thì chết mất.
Không phải, nàng với người không oán không thù, ai muốn giết nàng?
Vân Quỳ cố gắng nhớ lại dáng vẻ người kia trong mộng. Mặt hắn vẫn luôn không thấy rõ, nhưng lộ ra một đoạn da trắng dọa người, trên cổ nhìn thấy gân xanh nổi lên và hầu kết, trường bào huyền sắc thêu hoa văn kim sắc rườm rà, trông giống như hoa văn hình mãng xà… Mãng xà văn!
Chẳng lẽ là… Thái tử điện hạ?!
Suy nghĩ nguy hiểm này nảy mầm trong đầu nàng, khiến hơi thở nàng nghẹn lại.
Vân Quỳ có thể nhìn thấy mộng cảnh của người khác khi ngủ, nhưng năng lực kỳ lạ, hoang đường này chưa được chứng thực. Ví dụ, nhập mộng ai, như thế nào nhập mộng, nàng chỉ biết đại khái: trước khi ngủ, thường xuyên nghĩ đến ai thì có thể vào giấc mộng của người đó. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể vào mộng được. Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương… những người vượt xa phạm trù nhận thức của nàng, ngày thường nàng không có cơ hội gặp, càng không thể vào giấc mơ của họ.
Chẳng lẽ vì trước khi ngủ, nàng vẫn luôn cầu nguyện Thái tử đừng tìm đến, nên mới vào giấc mộng của hắn?
Thái tử điện hạ hiện giờ tính toán… muốn mạng nàng?
Không cần a! Cứu mạng…
Nếu Thái tử điện hạ là người chính trực, lương thiện, hẳn sẽ không bóp chết nàng.
Nhưng vấn đề là, người kia chẳng khác nào Hoạt Diêm vương, giết người như chém dưa, căn bản không nghĩ nàng có tội hay không.
Thất sách a, chỉ trách nàng lúc đó bị ma quỷ ám ảnh, sợ người khác cướp mất mười lượng vàng, nóng nảy quá mà làm liều.
Vân Quỳ ôm đầu gối, thở dài tuyệt vọng.
Cả ngày lo lắng đề phòng, đến chạng vạng vẫn không thấy ai đến, Vân Quỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi nàng nhìn thấy từ xa ở hành lang, một cung nữ máu me đầy người bị người ta mang ra từ Thừa Quang điện.
Gió lạnh thấu xương dưới hành lang khiến Vân Quỳ rùng mình, tóc gáy dựng đứng, tay chân lạnh cóng.
Đưa đồ ăn vào điện, Thái tử điện hạ vẫn không động đến. Tổng quản thái giám phòng ăn rụt rè trở về. Có người nhỏ giọng hỏi: "Cung nữ kia phạm chuyện gì mà bị Thái tử đánh chết?"
Tổng quản thái giám nào dám hỏi. Trong điện lúc nãy, chỉ nghe mơ hồ Thái tử nói câu "Ai sai ngươi tới?", cung nữ kia không chịu nói, liền bị lôi ra ngoài đánh chết.
Lúc hắn trở về, đi ngang qua hiện trường, máu tươi thấm vào kẽ đá, hai thùng nước lớn cũng không rửa sạch được. Mùi máu tanh nồng nặc khiến hắn buồn nôn, hận không thể ói cả bữa tối ra.
Hắn làm ra dấu hiệu im lặng, ai còn dám hỏi nữa, ai nấy đều cẩn thận sống qua ngày.
Vân Quỳ lo sợ bất an, làm việc cũng mất hồn mất vía, chỉ khi ôm mười lượng vàng ngủ mới nguôi ngoai phần nào nỗi sợ hãi.
Đêm khuya, Khôn Ninh cung.
Thuần Minh đế nghỉ ở đây. Hoàng hậu hầu hạ ông thay y phục, do dự nói: "Thái tử… hình như không tốt lắm, không biết có vượt qua được lần này không."
Thuần Minh đế thở dài: "Ngày mai trẫm sẽ ra chiếu chỉ, xem có thể thỉnh thêm kỳ nhân dị sĩ vào cung chữa trị cho Thái tử."
Hoàng hậu lặng lẽ liếc hắn, "Lần trước mời các thần y dân gian đến đều không trị khỏi, thậm chí còn có kẻ sợ uy thế của Thái tử, sau khi trở về lại bị dọa bệnh."
Thuần Minh Đế nhìn trướng đỉnh chạm trổ hình long phượng, trầm mặc thật lâu rồi nói: "Bất luận thế nào, ta và ngươi tận tâm là được."
Hoàng hậu gật đầu: "Phải."
Thuần Minh Đế là huynh đệ cùng lên ngôi, còn Thái tử là con trai của tiên đế Cảnh Hữu Đế.
Năm đó, tiên đế thân chinh Bắc Cảnh, trở về bị trọng thương, lại gặp mấy đại phiên vương ép thoái vị gây loạn. Lúc ấy, Huệ Cung hoàng hậu đang mang thai đã nghĩ ra kế ly gián, khiến các phiên vương tự tàn sát lẫn nhau, mới ổn định được tình thế. Nhưng Huệ Cung hoàng hậu lại vì mấy ngày làm việc vất vả mà động thai khí.
Vì bảo vệ giang sơn Đại Chiêu có người kế thừa, Huệ Cung hoàng hậu gian nan sinh ra Thái tử, nhưng lại chết trên giường sinh nở. Tiên đế vốn đã bị thương nặng khó chữa, lại vì đau buồn mất vợ mà không chịu nổi, cũng theo đó qua đời.
Nhất thời triều đình rung chuyển, các nơi phiên vương rục rịch, chỉ có thái hậu lâu ngày không ra khỏi cung mới có thể ra chủ trì đại cục.
Quốc gia không có vua thì loạn, lúc ấy trong triều đình hình thành hai phe: một phe ủng hộ Thái tử đăng cơ, xin thái hậu buông rèm nhiếp chính; một phe khác cho rằng Thái tử còn nhỏ, thái hậu lại già yếu, mà Đại Chiêu ngoài có cường địch vây quanh, trong lại có phiên vương nổi loạn, tổ tôn hai người khó mà vững ngôi báu, không bằng chọn một vị tôn thất khác tài đức vẹn toàn lên ngôi.
Liền có người lúc đó tiến cử Thụy Vương vốn có tiếng tốt trong kinh thành, chính là Thuần Minh Đế bây giờ.
Lúc ấy Thụy Vương là người duy nhất chưa từng liên kết với các phiên vương trong các vương gia ở kinh thành. Khi tiên đế bị thương nặng, chính Thụy Vương theo hầu, phụng dưỡng thuốc thang, thường xuyên lui tới, lại có tiếng là anh em hòa thuận.
Trải qua nhiều cuộc tranh chấp, cuối cùng thái hậu quyết định: Thụy Vương tạm thay ngôi vua, Thái tử vẫn là Thái tử, đợi tương lai Thụy Vương băng hà, sẽ trả lại giang sơn Đại Chiêu cho dòng dõi Cảnh Hữu Đế.
Nhoáng cái hơn hai mươi năm trôi qua.
Đại Chiêu dưới sự trị vì của Thụy Vương năm đó, cũng chính là Thuần Minh Đế bây giờ, đã rất nhiều năm thái bình, chỉ là Thái tử do tiên đế để lại lại vốn sinh ra đã yếu ớt, từ nhỏ bệnh tật quấn thân, khiến tính tình thô bạo, vô thường, làm việc tàn nhẫn cực đoan, nhất thời triều đình trên dưới ai nấy đều bất an, dân chúng oán thán khắp nơi, có thể nói là tiếng xấu đồn xa.
Thuần Minh Đế là người thúc phụ, không thể như quản giáo con mình mà quản giáo Thái tử, không thể trừng phạt, không thể trách mắng nặng nề, nếu bỏ mặc thì lại gây ra sự bất mãn của triều thần và dân chúng, chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt.
Lần này Thái tử hồi cung, triều đình thậm chí xuất hiện tiếng nói phế Thái tử, lập Thái tử khác. Thuần Minh Đế, vị hoàng đế lên ngôi giữa chừng, năm đó trước khi thái hậu mất đã thề sẽ trả lại ngôi vị hoàng đế, lại làm nhiều năm thúc phụ hiền từ, đương nhiên là dùng lý lẽ, dùng tình cảm để trấn an triều thần.
Một phe khác kiên quyết đứng về phía Thái tử, các lão thần cũng có lời nói, Thái tử chinh chiến bên ngoài nhiều năm, nay đã đến tuổi lập gia đình, sớm nên lấy vợ sinh con, vì giang sơn Đại Chiêu nối dõi tông đường, không thể lại lặp lại vết xe đổ của Cảnh Hữu Đế.
Năm đó, nếu Cảnh Hữu Đế không phải con nối dõi ít ỏi, cũng sẽ không nổ ra loạn phiên vương, cuối cùng để cho đệ đệ thứ xuất là Thụy Vương chiếm tiện nghi.
Nghĩ đến đây, Thuần Minh Đế cau mày thật sâu, thở dài sau một lúc lâu: "Hôn sự của Thái tử, cũng nên thu xếp."
Hai vợ chồng liếc nhau, đáy mắt đều thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Mấy năm nay vì sinh con đẻ cái, Thuần Minh Đế tuyển chọn vào hậu cung, sinh được chín con trai mười hai con gái, hoàng hậu cũng không kém cạnh, con trai đích trưởng của hoàng hậu đã có hai người.
Con trai mình cũng rất xuất sắc, hoàng hậu làm sao cam tâm vì người khác làm "đồ cưới"?
Mà trước đây Thuần Minh Đế đã thề trước mặt thái hậu, lại có vô số ánh mắt trong triều đình nhìn chằm chằm, không khỏi mang tiếng cướp ngôi báu, Thuần Minh Đế và hoàng hậu chỉ có thể trước mặt thiên hạ đóng vai người cha mẹ hiền từ, coi Thái tử như con ruột của mình.
Thái tử tuy tính tình bạo ngược vô đạo, nhưng hắn cũng là Cảnh Hữu Đế huyết mạch, so với Thuần Minh Đế, vị hoàng đế tạm chấp chính này, càng thêm chính thống và tôn quý của dòng dõi hoàng gia.
Hai bên lặng im một lát, hoàng hậu ôn tồn nói: "Thần thiếp hiểu ý bệ hạ. Ngày khác, thần thiếp sẽ vì Thái tử xem xét những nhân tuyển xứng tuổi. Chỉ là... Bệ hạ cũng biết, Thái tử có tính tình như vậy, những khuê tú bình thường của các thế gia chỉ sợ đều..."
Thuần Minh Đế đương nhiên hiểu, Thái tử độc ác bất nhân, các quý nữ trong kinh thành đều giữ khoảng cách với hắn. Nhưng nếu liên hôn với những đại thần thân tín trong triều, Thuần Minh Đế lại sợ làm tăng thêm thế lực cho Thái tử.
Đang khó xử, hoàng hậu nghĩ ra cách: "Không bằng... trước mắt cứ để phủ Nội vụ và Giáo phường tư chọn vài thị tẩm dung mạo khá, hầu hạ Thái tử sinh hoạt hàng ngày. Chờ Thái tử khỏi hẳn thương thế, rồi mới long trọng tổ chức một cuộc tuyển tú, để Thái tử xem xét và chọn lựa phi tần thích hợp."
Hai vợ chồng nhìn nhau, đều hiểu ý đối phương.
An bài thị tẩm cung nữ, thứ nhất, có thể là người mình tin cẩn, bảo đảm sẽ không để lại hậu duệ.
Thứ hai, cũng có thể ngăn ngừa lời ra tiếng vào. Đế hậu luôn tích cực lo liệu hôn sự cho Thái tử, cũng không có ý đồ mưu phản.
Thứ ba, thuận tiện tạo ra chuyện, để những thế gia vọng tộc thèm muốn vị trí Thái tử phi thấy rõ, Thái tử tính tình thô bạo, không phải lương phối.
Vân Quỳ trong phòng kia mấy ngày lo lắng bất an, không đợi Thái tử tìm đến, mới dần dần thả lỏng.
Nghĩ kỹ lại, nàng chỉ là một tiểu nhân vật không mấy nổi bật, sao lại bị vị Đại Phật kia nhớ tới?
Nhưng mới yên tâm được hai ngày, thì có người từ trong cung hoàng hậu đến, là một bà ma ma quen mặt, Vân Quỳ nhớ ra đã từng thấy ở Lãm Nguyệt Các.
"Nương nương mời cô nương Vân Quỳ qua một chuyến."
Vân Quỳ sững sờ tại chỗ, có dự cảm không lành, "Không biết Hoàng hậu nương nương truyền triệu, vì việc gì?"
Bà ma ma cười nói: "Cô nương dung nhan xinh đẹp, nương nương không đành lòng để minh châu bị vùi dập, có ý đề bạt, là chuyện vui đấy ạ."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất