Chương 37:
Vân Quỳ không phải đầu nóng mới hôn nàng, nàng là có chuẩn bị mà đến.
Có lẽ là quá muốn học tập cùng tiến bộ, hôm nay ngủ trưa nàng lại tiến vào Ninh Đức Hầu thế tử cùng Ngọc tần mộng xuân.
Dĩ vãng xem người khác ôm ấp, nàng tuy rằng sẽ không cố ý lảng tránh, nhưng rốt cuộc vẫn còn vài phần thẹn thùng. Đặc biệt hình ảnh này không che không chắn, nàng lại dựa gần, chẳng sợ biết là trong mộng, cũng có loại cảm giác khẩn trương sợ bị bắt gặp.
Nhưng lần này vào giấc mộng, Vân Quỳ đánh bạo tiến lên, gần gũi quan sát học tập một chút.
Nàng liền ngồi xổm trước giường hai người, gần đến thậm chí có thể thấy hai người trên môi dính liền nước miếng.
Nàng quan sát kỹ đầu lưỡi vói vào vươn ra, tay của hai người đặt ở đâu trêu chọc, thậm chí cả âm thanh nuốt nước miếng, mỗi một câu thì thầm nhỏ nhẹ giữa môi nàng đều nghe rõ ràng.
Về phần môi Ninh Đức Hầu thế tử, nàng thấy có chút khó chịu, liền không nhìn kỹ.
Tuy nói hắn cũng coi là nhân trung long phượng, so với những thị vệ nàng gặp còn anh tuấn hơn, nhưng nàng đại khái là bị Thái tử điện hạ dưỡng hư ánh mắt, bình thường anh tuấn đã không hấp dẫn được nàng.
Nhất là gần gũi nhìn thấy hắn mồ hôi đầm đìa, thở dốc, Vân Quỳ thậm chí cảm thấy có chút khó coi.
Bất quá lần này quan sát, nàng cũng có chút thu hoạch.
Hôn môi nha, chính là ngươi tới ta đi, ngươi đuổi ta cản, dùng đầu lưỡi ở trong miệng đối phương không ngừng liếm láp, hút và quét.
Vân Quỳ học xong, liền lôi kéo Thái tử cùng nhau thực hành.
Thái tử nghe được tiếng lòng nàng, cũng tò mò thành quả học tập của nàng, dứt khoát nằm thẳng trên giường, ung dung xem nàng làm thế nào.
Cánh môi chạm nhau, Vân Quỳ lập tức khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng ngừng thở, chịu đựng run rẩy, chậm rãi vươn đầu lưỡi, ở môi dưới nam nhân nhẹ nhàng liếm hôn.
Khí tức của nhau dường như bởi vậy càng thêm nóng ẩm, nàng hơi dừng lại, mắt hạnh ngước lên nhìn hắn.
Thái tử thần sắc thản nhiên, môi mỏng hé mở: "Đây là ngươi tạ lễ?"
Vân Quỳ hai má đỏ ửng, giọng nói giảo hoạt lại lộ ra từng tia quyến rũ: "Điện hạ muốn dạng này tạ lễ sao?"
Không chờ hắn trả lời, hàm răng liền dán lên môi ướt át cắn nhẹ, làm bộ đang thưởng thức một khối đường mềm mại, ăn xong rồi, lại dùng đầu lưỡi liếm miệng hắn.
Đáng tiếc xuất sư bất lợi, nam nhân từ đầu đến cuối thờ ơ.
Nàng liền có chút xấu hổ, lại có chút nản lòng.
Dù sao trong mộng Ninh Đức Hầu thế tử rất phối hợp, được Thái tử điện hạ lại dường như cố ý muốn nàng xấu hổ.
Vân Quỳ cắn môi, giận dữ liếc hắn một cái, lại bắt đầu nhớ lại động tác tiếp theo trong mộng.
Được, Ngọc tần đối với Ninh Đức Hầu thế tử những động tác thân mật kia, nàng làm sao dám đối với Thái tử…
Mà thôi, nàng có thể sờ đều sờ qua, còn bổ nhào hôn người ta rồi, nàng sợ gì!
Thái tử liền nghe trong nội tâm nàng tự cổ vũ động viên, một lần lại một lần tỉ mỉ cân nhắc, liền khi hắn tò mò động tác tiếp theo của nàng thì một cỗ khí ấm áp đột nhiên bổ nhào vào bên tai.
Thiếu nữ hà hơi như lan, có thứ ướt át nhẹ nhàng liếm qua vành tai hắn.
Thái tử hô hấp mạnh lên.
Tựa như một con rắn nhỏ tinh tế thè lưỡi về phía hắn, lại giống như một ngọn lửa nhỏ bốc lên từ bên tai, thoáng chốc cháy lên.
Vân Quỳ thấy vành tai hắn ửng hồng, trong lòng âm thầm đắc ý, nguyên lai người từ dung không bức bách cũng có chỗ không thể đụng vào.
Nàng giở trò xấu, vươn đầu lưỡi ẩm ướt trắng mịn, dọc theo vành tai chậm rãi liếm láp, hàm răng từng chút một cọ xát, hơi thở ấm áp phả vào tai hắn.
Lúc này nhìn biểu tình hắn, nam nhân mắt sắc thâm trầm, phảng phất chứa đựng màu đen đậm đặc, sâu không thấy đáy, cất giấu rất nhiều thứ nàng không hiểu.
Nàng mím môi, định cười, thân thể lại đột nhiên cứng lại, chưa kịp phản ứng, đã bị hắn xoay người áp chế.
Vân Quỳ đối diện với đôi mắt đen đặc của hắn, tim đập thình thịch.
Nàng biết lúc này phải nói chút lời cợt nhả điều tiết không khí, liền học Ninh Đức Hầu thế tử giọng nói, lớn mật mở miệng khiêu khích: "Thế nào, điện hạ này liền không chịu nổi? Lúc này mới đâu có gì a..."
Thái tử quả thực muốn bị nàng tức cười, đại thủ chế trụ eo nàng, ướt át môi mỏng liền che kín tới.
Vân Quỳ thậm chí còn chưa nghĩ ra cách giãy dụa, đầu lưỡi nam nhân liền xông vào.
Vuốt ve mấy cái qua lại, nàng thân thể triệt để mềm nhũn, mỗi ngón tay đều mềm nhũn.
Đặc biệt cái đầu lưỡi ướt át ấy ở vành tai, bên gáy nàng nhẹ nhàng liếm láp, khiến má nàng đỏ bừng, cả người nóng ran như lửa đốt, hận không thể cuộn mình lại.
"Đây chính là ngươi học được?"
Giọng nam nhân trầm thấp, nóng bỏng, "Lần sau câu dẫn người, có thể hay không luyện cho tốt hơn chút?"
Luyện? Nàng không phải đang luyện sao, rõ ràng là hắn không phối hợp!
Được thái tử điện hạ hôm nay quả là tiến bộ.
Nàng nhẹ nhàng thở hổn hển, nhớ tới Ninh Đức Hầu thế tử trên giường thường xuyên hỏi Ngọc tần câu ấy —— "Đây cũng là lão hoàng đế dạy ngươi?"
Nàng liền học theo: "Điện hạ khi nào học được bản lĩnh này, là tìm tiểu cung nữ khác luyện tập sao?"
Lời nói vừa dứt, vành tai liền bị hắn hung hăng cắn một cái.
Vân Quỳ lập tức co vai, nước mắt rưng rưng.
Nhưng nàng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, trong mộng Ninh Đức Hầu thế tử hỏi xong câu này, Ngọc tần cũng sẽ hờn dỗi đáp lại: "Kia Mạnh thị đâu, ngươi cùng nàng nhưng cũng là hàng đêm ân ái, bằng không sao lại sinh ra được một đôi nhi nữ?"
Mạnh thị trong miệng nàng, đại khái chính là thế tử phu nhân.
Quả nhiên Ngọc tần nói xong, nam nhân chịu không nổi kích động, lập tức nổi giận, tiếp theo thì không cần nói nữa.
Nàng ở trong đầu lặng lẽ nhớ lại, hồn nhiên không hay biết nam nhân trước mặt đang nhẫn nhịn hơi thở, một đôi mắt phượng đen láy trở nên nóng rực, phảng phất mưa gió sắp đến.
Thế mà Thái tử còn chưa hành động, một bàn tay nhỏ mềm mại lại chủ động chạm vào.
Thậm chí ngay cả Vân Quỳ cũng không biết mình làm gì, tay nhanh hơn đầu óc, càng lúc càng táo bạo.
Trong đầu trống rỗng, phản ứng kịp đã là chậm quá.
Tùy theo mà đến, là rung động chưa từng có.
Thái tử điện hạ... Quả nhiên không giống người thường.
Lòng bàn tay cảm nhận được sự hùng mạnh mãnh liệt ấy, không cần nhìn biểu tình Thái tử, Vân Quỳ trong lòng đã có nhận thức rõ ràng.
Nàng xong.
Nàng chắc chắn xong rồi.
Trong lòng nàng dù từng có chờ mong, nhưng chậm chạp không dám hành động, thứ nhất là vì hai lần vô tình gần gũi, nàng đã có ấn tượng mơ hồ về nơi đó, dù chưa thấy tận mắt, cũng biết hắn nhất định hùng vĩ.
Thứ hai, nàng đã thấy trong mộng nhiều lần, chuyện này cũng không phải ai cũng thấy sung sướng, vạn nhất người khác đều thấy khoái lạc, còn nàng lại đau đớn, chẳng phải tự chuốc lấy khổ?
Nhưng hiện tại, nàng không chỉ sờ tới, còn cảm nhận được vật ấy nóng bỏng ở lòng bàn tay không ngừng phồng lên, hầu như trong nháy mắt, bàn tay nhỏ bé của nàng sắp không ôm xuể...
Đầu ngón tay run run, còn chưa kịp rụt lại, liền bị bàn tay to thô ráp của nam nhân nắm lấy đặt bên cạnh.
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt: "Điện hạ, ta không cố ý..."
"Xong..."
"Hắn lúc này có thể hay không nói, "Chính ngươi chọc lửa, chính ngươi đến dập?" "
Thái tử: "..."
Vân Quỳ nước mắt lưng tròng, yếu ớt nói: "Bằng không, ta cũng cho điện hạ sờ sờ ta, hai ta xem như hòa nhau?"
Thái tử giễu cợt: "Lúc này biết sợ."
Vân Quỳ ủy khuất giải thích: "Nô tỳ đối điện hạ trung thành, luôn luôn chỉ có lòng kính sợ."
Thái tử cười nhạo, thực sự có lòng kính sợ, thì sẽ không lúc tự xưng "Nô tỳ" lúc tự xưng "Ta".
Vân Quỳ bị hắn mạnh mẽ khống chế cổ tay, lại bị đè xuống, nửa điểm không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Chiếc áo ngoài màu hồng phấn mỏng manh trượt khỏi vai, lộ ra chiếc áo trong màu yên chi thêu hoa hải đường, thiếu nữ đầy đặn ngực nhẹ nhàng phập phồng, phảng phất đóa hoa hải đường mềm mại mảnh mai đang lay động trong gió lạnh.
Thái tử yết hầu khẽ động, đầu ngón tay từ gáy trắng nõn ấy chậm rãi di chuyển xuống.
Vân Quỳ liền cảm nhận được chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo lướt qua ngực nàng, rồi lại đi xuống, cái lạnh cứng rắn mơn trớn làn da thịt ấm áp mềm mại, lạnh đến nàng run lên bần bật.
Chờ khi chiếc nhẫn được hơi ấm từ cơ thể nàng làm cho bớt lạnh, nàng mới chậm rãi ngừng khóc, nhưng chiếc nhẫn lại đặt vào một vị trí nàng chưa từng nghĩ tới.
Nàng cả người run lên, thân thể gần như trong nháy mắt căng cứng, "Điện hạ..."
Thái tử nhếch miệng cười, "Không phải muốn cùng cô hòa hảo sao?"
Vân Quỳ: "..."
Nàng nói hòa hảo... Cũng không phải ở đây a!
Làn da nơi này dường như càng nóng, chiếc nhẫn càng lộ rõ sự lạnh lẽo, vừa chạm vào liền khiến nàng nổi da gà khắp người.
Hắn lại chẳng để ý, chỉ dùng chiếc nhẫn chậm rãi vuốt ve.
Vân Quỳ gối lên cánh tay hắn mới tinh tế xem xét chiếc nhẫn này, chất ngọc vốn đã mang theo một loại uy nghiêm trang trọng, mặt trên khắc long văn tinh xảo, đó là đế vương và thái tử mới có tư cách dùng để trang sức, còn có vài chữ nàng không hiểu.
Mà giờ phút này, những chữ ấy nhẹ nhàng mà nặng nề đè nặng...
Vân Quỳ cả người run rẩy, càng muốn kiềm chế lại càng không kiềm chế được, chỉ có thể nắm chặt tấm chăn dưới thân.
Thái tử không hề dao động, đầu ngón tay khẽ nhấn một cái, nước mắt Vân Quỳ liền từng giọt lớn rơi xuống, khóc thút thít mở miệng: "Điện hạ, ta biết sai rồi..."
Nói thật, hắn cũng không rõ người khác có như vậy không, hay chỉ nàng mới phản ứng quá lớn, hơi chạm vào đã khóc lóc thảm thiết.
Vân Quỳ khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong chăn, nức nở khóc lên.
"Ta sao lại vô dụng thế này!"
"Huhu ta là phế vật..."
Thái tử không nhịn được cười.
Nha đầu kia quả nhiên là con hổ giấy, hắn còn chưa làm gì, nàng đã không chịu nổi, thật là chẳng trông cậy được vào.
Thái tử vén một góc chăn, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, thuận tay đưa chiếc nhẫn cho nàng xem.
Vân Quỳ run run rẩy rẩy đưa tay ra, Thái tử trực tiếp đeo chiếc nhẫn trong suốt màu nước ấy vào ngón tay nàng.
Hắn đứng dậy, định gọi Đức Thuận vào dọn dẹp, nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương yếu ớt cuộn tròn trong chăn, lời đến khóe môi lại đổi ý, gọi hai tỳ nữ vào.
Hai tỳ nữ này đều là người được chọn lựa kỹ càng, hết sức tận tâm, vào phòng chỉ cung kính cúi đầu dọn dẹp giường, không ai dám phát ra tiếng động thừa.
Chỉ là nhìn thấy dấu vết trên tấm chăn gấm, trong lòng hai người vẫn không khỏi kinh ngạc.
"Thái tử điện hạ rõ ràng áo bào còn chưa cởi, đây là thế nào?"
"Tiểu nương tử này cũng quá yếu đuối, sao lại..."
Hai người đều là người được bồi dưỡng trong hậu cung, không phải hoàn toàn không hiểu chuyện nam nữ, thoáng nghe liền biết đó không phải của Thái tử.
Không phải của Thái tử thì chỉ có thể là của người ở cung tẩm này.
Tỳ nữ mặc áo trắng vén chăn lên, định lau cho Vân Quỳ, nhưng làn da trắng nõn đầy đặn đập vào mắt, liền nàng cũng không nhịn được thở dốc.
"Nhan sắc tốt như vậy, khó trách Thái tử điện hạ không nhịn được..."
Thái tử nghe đủ những lời thầm thì ấy, vẫy tay phân phó: "Các ngươi lui ra hết."