Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 49:

Chương 49:
Thượng nguyên chi dạ, toàn bộ ngự phố đèn đuốc rực rỡ, dòng người như nước. Đèn lồng lớn nhỏ, hình dạng khác nhau treo đầy phố thị, nhìn xa xa tựa như một dòng sông sáng rực.
Đi được vài bước, muôn màu muôn vẻ quầy hàng lập tức thu hút ánh mắt Vân Quỳ.
Những vật ấy, trong mắt người lớn chỉ có trẻ con mới thấy hứng thú – đèn con thỏ, đường họa người… đối với nàng lại tràn đầy thú vị mới lạ.
Thuở nhỏ sống nhờ nhà cữu cữu, nàng chưa từng có một chiếc đèn con thỏ riêng. Một câu “Muốn” chỉ nhận lại sự xem thường và chửi rủa; dù chỉ là liếc nhìn, lộ vẻ hâm mộ, lời mắng mỏ của mợ lập tức truyền đến tai.
Nàng không dám muốn, không dám nghĩ, thậm chí cho rằng muốn là sai. Loại sợ hãi và nhát gan ấy đeo đẳng suốt tuổi thơ nàng.
Nàng thực sự có phần thương cảm Cửu hoàng tử, nghĩ đến cũng là một loại cảm thông, bởi vì mợ nói cho nàng biết, nàng cũng là con của a nương và người khác, một đứa trẻ vốn không nên đến thế gian này, thì có tư cách gì đòi hỏi chứ?
Mợ nói, trong nhà nuôi nàng đã hết sạch ngân lượng. Nàng muốn hiểu chuyện, muốn hiếu thuận, nhưng sau này nàng mới biết, ngân lượng đều cho biểu huynh đi đánh bạc. Mợ nói hiếu thuận, hiểu chuyện là muốn nàng làm thiếp cho lão viên ngoại kia, kiếm một khoản lễ hỏi hậu hĩnh, trả nợ cho biểu ca, để hắn cưới được cô nương xinh đẹp trong trấn.
Nàng không muốn, nàng muốn bỏ trốn, chạy đến một nơi không ai biết nàng, dù phải làm ăn mày bên đường, cũng có trẻ con ném cho nàng chút kẹo hồ lô thừa.
Vào cung, cảnh ngộ cũng không tốt hơn; không ai mắng nàng là con hoang nữa, nàng có thể tích góp chút vàng bạc, chuẩn bị cho tương lai.
Thái tử thấy nàng chăm chú nhìn người bán đường họa bên đường, mở miệng nói: "Muốn thì mua đi, lần tới muốn xuất cung thì không biết khi nào nữa."
Vân Quỳ chậm rãi hoàn hồn, "Thế thì… nô tỳ mua ạ?"
Thái tử nhìn đôi mắt nàng hơi ửng đỏ, thì thầm: "Ừ."
Vân Quỳ sờ sờ túi tiền, ngại ngùng cười: "Nô tỳ chỉ có hai lượng vàng, người bán hàng rong thường không có tiền lẻ, điện hạ xem sao?"
Thái tử nhìn thấu tiểu tâm tư của nàng, bất đắc dĩ nói: "Cô còn không đến nỗi keo kiệt cả một cái đường họa."
Vân Quỳ lập tức cười tươi rói: "Cảm ơn điện hạ! Điện hạ muốn ăn không?"
Thái tử nói: "Cô không ăn."
Vân Quỳ thấy Tần Qua tiến lại như muốn tâu báo chuyện quan trọng, liền tự mình đi xếp hàng.
Tần Qua khom người lại gần Thái tử, thì thầm: "Thuộc hạ đã hỏi qua người biết chuyện, hải đăng Thiên đều môn ăn bớt nguyên vật liệu, thiếu các kết cấu chịu lực chủ chốt. Tối nay gió lớn, nhiều nhất không quá một canh giờ, tháp sẽ đổ sập."
Thái tử sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Nhân sự đã an bài chu đáo chưa?"
Tần Qua gật đầu: "Thuộc hạ đã sắp xếp xong, nửa canh giờ nữa, cho Thủy kính đài hát hí khúc, thu hút dân chúng dưới hải đăng đi chỗ khác. Quan binh tuần phòng cũng đã được bố trí ngầm, bảo đảm an toàn cho dân chúng, tránh thương vong."
Thái tử trầm giọng: "Ngươi tự đi giám sát."
Tần Qua lĩnh mệnh lui xuống.
Vân Quỳ mua xong đường họa, quay lại thấy Thái tử mặt lạnh tanh, không nhịn được hỏi: "Điện hạ, có chuyện gì vậy?"
Thái tử quay đầu: "Không liên quan gì đến ngươi, ngươi…"
Lời chưa dứt, ánh mắt Thái tử dừng lại trên bức đường họa trong tay nàng, không phải hoa chim cá thông thường, cũng không phải nhân vật lịch sử, mà lại có phần giống…
Tào Nguyên Lộc nhìn bức đường họa, lại nhìn điện hạ, cái mũi, đôi môi… quả thật rất giống!
"Cô nương này, bức đường họa này… có phải vẽ điện hạ không?"
Vân Quỳ xoay xoay bức đường họa, chớp mắt nói: "Không biết nha, nô tỳ bảo chủ quán vẽ một người đàn ông tuấn tú, ông ấy tiện tay vẽ, đồ đường lại thành ra thế này. Ngài thấy giống điện hạ sao?"
Nói xong, nàng cắn một miếng vào đầu bức tượng đường trước mặt Thái tử.
Thái tử chợt thấy trong đầu nhói lên một cơn đau.
Tào Nguyên Lộc cũng không biết nói gì cho phải, cô nương này quả thực là gan to bằng trời đệ nhất nhân!
Mấy người dọc theo phố xá đi dạo, Vân Quỳ tay trái xách đèn con thỏ, tay phải ăn xong đường hoa, lại ăn kẹo quả hồ lô, còn muốn mua chút trái cây mứt hoa quả ăn.
Mỗi lần muốn mua gì, nàng đều đi trước xem sắc mặt Thái tử, hắn không nói lời nào, nàng liền yên tâm lớn mật mua, không bao lâu, Tào Nguyên Lộc cùng Đức Thuận trong tay đều xách đầy những đồ đạc lỉnh kỉnh.
Nàng cũng cảm thấy rất không tốt ý tứ, liền dùng tiền riêng của mình mua cho hai thầy trò mỗi người một hộp điểm tâm tỏ vẻ cảm tạ.
Tào Nguyên Lộc hướng nàng chớp mắt, Vân Quỳ cũng hiểu, Tào công công muốn nàng mua cho Thái tử điện hạ một món quà.
Nhưng mua gì đây? Thái tử điện hạ cái gì cũng không thiếu, người lại khó chiều, kẹo bánh ngoài đường chướng mắt, trong hà bao nàng chỉ có vài thứ linh tinh, làm sao mua được món quà nào cho Thái tử mà không bị ghét bỏ?
Thái tử bất động thanh sắc dời ánh mắt khỏi người nàng, nhìn về phía hải đăng Thiên Đô môn xa xa.
Công bộ hàng năm tu sửa, hàng năm ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, năm nay thậm chí còn dùng những gạch đá và gỗ cũ kém chất lượng còn thừa từ năm trước để qua mặt quan trên. Quan viên Công bộ tham ô, lại từng tầng bóc lột, cuối cùng chỉ có thể cắt xén vật liệu và tiền lương công nhân đến cùng cực.
Cao tới trăm thước, hải đăng khổng lồ ấy, khắp nơi lộ ra nguy hiểm, thế mà người qua lại vẫn đông đúc như thường, mọi người vẫn đắm chìm trong niềm vui ngày tết, hồn nhiên không biết sắp gặp phải tai nạn như thế nào.
Vân Quỳ nhìn thấy hải đăng từ xa, kích động kéo tay hắn, "Điện hạ, chúng ta đi xem hải đăng ở dưới!"
Thái tử ngăn nàng lại: "Đừng đi."
Vân Quỳ ngơ ngác nhìn hắn, tựa hồ lâu lắm rồi chưa từng thấy hắn có vẻ mặt lạnh lùng âm hàn như vậy, ngay cả giọng nói lạnh băng ấy cũng khiến nàng tim đập nhanh.
"Có phải ta quá làm càn, chọc giận hắn?"
Thái tử nghe được tiếng lòng nàng, có chút thất thần, lập tức thu lại vẻ lạnh lùng trong mắt, thò tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại ấy, "Chúng ta đi xem trò vui."
Lòng bàn tay nóng ấm của nam nhân siết chặt lấy nàng, Vân Quỳ càng thấy tim đập nhanh không ngừng, nhất là chỗ bị hắn chạm vào, phảng phất một luồng điện, từng tia từng sợi tê dại biến thành vô số tia lửa lan tràn trong máu.
Cho đến khi tiếng nhạc "y y nha nha" từ Thủy kính đài truyền đến, Vân Quỳ mới bình tĩnh lại suy nghĩ.
Lòng bàn tay vẫn còn cảm giác ấm áp rõ ràng, nàng định rụt tay lại, hắn vẫn chưa buông, ánh mắt chỉ dừng trên đôi nam nữ đang nhìn nhau đầy ẩn tình trên sân khấu.
Vân Quỳ ban đầu không thấy vở diễn này có gì đặc biệt, cho đến khi nghe thấy người nam trên sân khấu gọi người nữ kia là "Ngọc nương nương", còn người nữ kia khóc lóc gọi "Tạ lang", nàng mơ hồ thấy quen mắt, liền nghe thấy trong đám đông có người hô lớn: "Đây là Ninh Đức hầu thế tử và Ngọc tần nương nương trong cung!"
Lời này vừa nói ra, lập tức gây nên một trận xôn xao.
"Ninh Đức hầu phủ không phải vì mười tội bị xét nhà sao? Chẳng lẽ là Ninh Đức Hầu thế tử và Ngọc tần gian tình bị hoàng thượng phát hiện?"
"Ta biết! Tạ gia và Ngọc gia vốn là thông gia, Tạ thế tử và Ngọc tần nương nương thanh mai trúc mã, sau này Tạ đại nhân làm quốc cữu, thăng quan tiến chức, khiến Tạ thế tử phải bỏ Ngọc gia nữ để cưới người khác, Ngọc tần nương nương mới vào cung..."
"Không biết các ngươi nghe nói chưa, Cửu hoàng tử kỳ thực là con trai Tạ thế tử, hiện giờ bị hoàng thượng giam cầm..."
"Đừng nói bậy!"
"Sao là nói bậy? Ninh Đức hầu là quốc cữu đương triều, thế tử cũng là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, giờ đây lại bị xét nhà, việc này không đơn giản..."
Dân chúng xì xào bàn tán, hơn nữa cảnh hai người trên sân khấu sầu muộn, sống chết có nhau nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người.
So với hải đăng hàng năm đều có thể xem, mọi người vẫn thích thú hơn với chuyện Hoàng gia ngay trước mắt, bách tính tấp nập kéo đến dưới đài Thủy kính xem náo nhiệt.
Không ra một lát, Thủy kính đài đã đầy ắp người, rất nhiều người thậm chí không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nhiều người ở đây, cũng chen chúc nhau đến xem cho vui, khiến cho con đường phồn hoa nhất dưới ngọn hải đăng Thiên đều môn giờ chỉ còn lác đác vài người qua lại.
Vân Quỳ được Thái tử hộ tống đến chỗ vắng vẻ cạnh cầu Hỉ Thước, nghe tiếng hát trên sân khấu, nàng không khỏi có chút lo lắng.
"Bệ hạ không phải đêm giao thừa đã phong tỏa Triều Dương Điện rồi sao? Sao lại truyền ra ngoài cung? Nhanh như vậy đã có người dựng đài hát hí khúc, đêm nay sau đó chẳng phải ai cũng biết?"
Thái tử nắm chặt tay nàng, ánh mắt lại nhìn về phía xa, dường như không nghe thấy nàng nói gì.
Vân Quỳ theo ánh mắt Thái tử nhìn sang, thấy ngọn hải đăng đung đưa nhẹ trong gió, nhất thời tưởng mình hoa mắt, phản ứng lại rồi, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Điện hạ, ngọn hải đăng..."
Lời chưa dứt, Thái tử ánh mắt sắc bén run lên, lập tức giơ tay ra hiệu cho binh lính tuần phòng doanh đi trước Thiên đều môn để sơ tán dân chúng.
Lúc này hô hào dễ dàng gây ra hỗn loạn, dẫn đến giẫm đạp, trước khi hải đăng đổ sập, quan binh chỉ có thể lấy lý do tháp không thể ở lâu để cưỡng ép đuổi người.
Đợi dân chúng tản ra từng nhóm, mấy chục quan binh nhanh chóng kéo tấm che cao hai người, che kín phạm vi mười trượng quanh hải đăng.
Mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy ngọn hải đăng nguy nga tráng lệ trên không trung trong gió lạnh dữ dội bỗng phát ra một tiếng dát chi thanh thê lương chói tai, kế đó, gạch đá rơi bong, tiếng xà nhà gỗ rạn nứt vang lên cùng lúc, thân tháp Đại Long hổ đèn khổng lồ lung lay sắp đổ.
Trong đám người, một tiếng nói hoảng sợ vang lên: "Cái tháp này sắp sập rồi! Cái tháp này sắp sập rồi!"
Tiếng nói ấy vang lên, như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, lập tức gây ra xáo động không nhỏ.
Mọi người nhìn xa xa, quả nhiên thấy ngọn cột đèn nguy nga ở xa lắc lư trong gió, thân tháp liên tục có đá vụn rơi xuống, các cột trụ đỡ tháp phát ra tiếng rạn nứt đáng sợ.
Trước mắt bao người, ngọn hải đăng tráng lệ kia sau một tiếng nổ lớn ầm ầm sập xuống! Tức khắc như trời long đất lở, đá, đèn lồng, gỗ bắn tung tóe, ngọn đèn đổ sập lập tức bốc cháy dữ dội.
Trong đám người, tiếng kêu la và va chạm không thể tránh khỏi, may mà phần lớn đá vụn, gỗ vụn đều bị tấm che chắn lại, chỉ có chút ít vụn gỗ và bụi bay về phía dân chúng xem trò vui dưới Thủy kính đài.
Binh lính tuần phòng doanh lập tức đi cứu hỏa, thân vệ quân Đông cung thì phụ trách trấn an và sơ tán dân chúng, tránh bị giẫm đạp bị thương.
Vân Quỳ mắt mở trừng trừng nhìn ngọn hải đăng trăm thước trước mặt ầm ầm sập xuống, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nếu vừa rồi nàng nhất quyết đi chơi dưới ngọn hải đăng đó, giờ phút này chỉ sợ đã chết ở đống đổ nát!
Nàng kinh ngạc tỉnh lại, ngước mắt nhìn người đàn ông chắn trước mặt mình.
Đức Thuận sau lưng nàng cũng như nàng, chỉ cảm thấy kinh hãi, sợ hãi không thôi, còn Tào Nguyên Lộc biết Thái tử năm ngoái đã sai người để ý Công bộ, hôm nay hải đăng sập, điện hạ nhà mình đã có chuẩn bị, may mà mọi việc đều an toàn.
Nhưng đúng lúc này, trong đám người hỗn loạn, hơn mười hắc y nhân cầm đao lao tới.
Chỉ nghe tên cầm đầu hô lớn: "Thái tử tàn bạo bất nhân, giết người vô tội, hôm nay ta thay trời hành đạo, giết lão ta, để chính lại càn khôn!"
Vân Quỳ còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông ôm chặt vào lòng...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất