Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 53:

Chương 53:
Thuần Minh Đế một đêm chưa ngủ.
Hắn biết Lư Túc sẽ ở tối nay hội đèn lồng động thủ, nên hắn tự mình dẫn người, triệu tập thủ hạ mấy chục danh cao thủ, không hẳn không có phần thắng.
Thái tử kiếm thuật đích xác không thể khinh thường, được đầu tật vĩnh viễn là hắn đối chiêu cùng lúc tác chiến tai họa ngầm, nhất là thượng nguyên hội đèn lồng loại này cực kỳ ồn ào, dễ dàng hơn dụ phát đầu tật.
Lúc trước kia vài nhánh chảy tên đó là ở đầu hắn nhanh phát tác không hề có sức phản kháng thời điểm, cho hắn trùng điệp một bài học, hôm nay thượng nguyên hội đèn lồng, đồng dạng là thiên thời địa lợi.
Nhưng Thuần Minh Đế tuyệt đối không ngờ, còn chưa chờ đến tin tức của Lư Túc, Càn Thanh Cung lại dẫn đầu truyền đến tin tức hải đăng thiên đều môn đổ sụp.
Công bộ Thượng thư Tiết Kính chi cùng tả hữu thị lang suốt đêm tiến cung tâu tội.
Thuần Minh Đế khi biết vẫn chưa tạo thành thương vong nghiêm trọng, chỉ vẻn vẹn hơn mười người quan binh cùng dân chúng bị thương nhẹ thì trong lòng nhẹ nhõm.
Nhưng khi hắn biết được tất cả đều là Thái tử đã sớm phát hiện hải đăng có tai họa ngầm, mà sớm âm thầm bố trí, kịp thời sơ tán dân chúng trước khi nó đổ sụp, tâm tình hắn liền bắt đầu phức tạp.
Thậm chí còn có vài phần hoài nghi, "Thái tử là thế nào đem người hấp dẫn đến Thủy kính đài vẻn vẹn là một vở kịch, có thể đem nửa cái ngự phố dân chúng đều dẫn qua?"
Phụ trách tu kiến hải đăng, Công bộ Viên ngoại lang mới từ thiên đều môn trở về, biết lần này truy cứu trách nhiệm, mình khó thoát, giờ phút này cả người ứa mồ hôi lạnh, hàm răng run lẩy bẩy, lại không thể không trả lời: "Trên đài hát là... Là Ninh Đức Hầu thế tử cùng Ngọc tần gian tình..."
Lời này vừa nói ra, Thuần Minh Đế trong đầu tối sầm, ngắn ngủi tim đập loạn nhịp sau đó, khí huyết dâng lên tới đỉnh đầu, nếu không phải siết chặt quả đấm ổn định cảm xúc, chỉ sợ ngã xuống.
Phía dưới quần thần quỳ xuống hô: "Bệ hạ bớt giận..."
Thuần Minh Đế không thể bớt giận, hai mươi năm qua vẫn không chút rung động, giờ phút này đế vương tựa như một đầu sư tử nổi giận, bước nhanh tiến lên, mạnh một chân đá vào bả vai Công bộ Viên ngoại lang, từ trong hàm răng nghiến ra một tiếng giận dữ: "Ngươi trung gian kiếm lời, vàng son mờ mắt, đưa luật pháp ở đâu, đưa trẫm mặt mũi ở đâu?"
Một cước này gần như dùng hết sức lực toàn thân, Công bộ Viên ngoại lang bị đá ngã xuống đất, bò cũng không nổi, chỉ có thể nhịn đau quỳ xuống, há miệng run rẩy nằm trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Cấp dưới sôi nổi quỳ rạp xuống đất, trán sát đất, cả người run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt quân vương.
Thật lâu sau, Thuần Minh Đế đè nén cơn giận, chậm rãi suy nghĩ.
Thái tử biết rõ hôm nay hải đăng sẽ xảy ra chuyện, lại không báo cho Công bộ kịp thời tu sửa, cũng không thông tri kinh vệ phòng bị, mà là mặc kệ hải đăng đổ sụp, tự mình âm thầm bố trí, biến chuyện xấu của Hoàng gia thành một vở kịch để dẫn dắt dân chúng rời đi, vừa tránh thương vong, lại phơi bày chuyện dâm loạn trong hậu cung, khiến hắn mất hết thể diện, thuận tiện làm nổi bật danh tiếng của mình!
Một công nhiều việc, tốt một người Thái tử!
Thuần Minh Đế gắt gao siết chặt nắm đấm, chịu đựng cơn giận ngút trời, mới không xử tử tên tham ô, vô trách nhiệm này tại chỗ!
Đợi đến Lư Túc hồi cung phục mệnh, Thuần Minh Đế biết tối nay ám sát lại thất bại.
Lư Túc bị thương ở chân phải, khập khiễng vào điện, cố hết sức quỳ trên mặt đất: "Vi thần..."
Lời chưa dứt, Thuần Minh Đế vung tay lên, tấu chương chất đầy trên bàn đều ném lên người hắn, "Phế vật!"
Lư Túc vội vàng tâu tội: "Vi thần không ngờ rằng tối nay Thái tử đã sớm chuẩn bị..."
Thuần Minh Đế sắc mặt tái xanh, tại chỗ xoay hai vòng, "Trẫm cần ngươi làm gì? Tai họa ngầm của hải đăng ngươi không tra được, Thái tử mang bao nhiêu người xuất cung, âm thầm kế hoạch gì, ngươi cũng không biết gì cả, chẳng lẽ ngươi cho rằng hắn tối nay xuất cung chỉ để gặp giai nhân cười một tiếng?"
Lư Túc vội hỏi: "Là vi thần sơ suất, thỉnh bệ hạ giáng tội! Bất quá Thái tử đích xác từ đầu đến cuối che chở tên thị tẩm cung nữ kia, vi thần mới có cơ hội đâm hắn một nhát vào eo bụng..."
Thuần Minh Đế không muốn nghe những điều đó. Trước kia, Thái tử trọng thương, hắn còn có thể thoải mái xả giận, lại cân nhắc xem có thể làm gì. Nhưng hiện giờ hắn không muốn chờ nữa. Tình thế đã đến đường cùng, da mặt cũng không cần giữ gìn nữa. Thái tử hồi kinh ba tháng nay, đã liên tiếp cho hắn quá nhiều "kinh hỉ".
Đông cung đại thanh tẩy, trực tiếp đem những mật thám bị tra tấn đến chết đưa về Khôn Ninh Cung, khiến tiền triều hậu cung xôn xao bàn tán;
Tra ra chân tướng vụ súc vật tế tự chết bệnh năm ngoái, buộc Thần Vương giao nộp tâm phúc của mình;
Giao thừa đại yến, biết rõ Tạ Hoài Xuyên và Ngọc thị có gian tình, lại không màng đến thể diện Hoàng gia, lừa hắn ra mặt, bắt quả tang kẻ thông dâm tại chỗ;
Hôm nay lại còn đem chuyện xấu trong hậu cung của hắn truyền khắp nơi!
Nhớ tới những bí mật Hoàng gia mà hắn phí hết tâm tư che giấu lại bị truyền ra ầm ĩ, trở thành đề tài bàn tán của dân chúng, Thuần Minh Đế trong lòng như lửa đốt, hận không thể đem hắn chặt thành muôn mảnh!
Hắn có thể quản lý toàn bộ cung nhân Triều Dương Điện, nhưng lại không thể ngăn cản lời ra tiếng vào của mọi người, không thể giết hết tất cả những người dân hôm nay.
Thái tử chính là lợi dụng điểm này, muốn hủy hoại thanh danh của hắn, biến một đế vương thành trò cười trong miệng dân chúng!
Thuần Minh Đế ánh mắt hiện lên vẻ tàn ác, nghiến răng nói: "Trẫm mặc kệ ngươi dùng cách gì, mau chóng trừ bỏ hắn! Hắn nếu không chết, tương lai chết đó là ngươi và trẫm!"
Lư Túc ánh mắt lóe lên hung quang, lập tức lĩnh mệnh.
Về phần vụ hải đăng Thiên Đô môn sập đổ, nếu không điều tra nghiêm minh, Thuần Minh Đế không thể giao phó với thiên hạ, danh tiếng minh quân nhiều năm sẽ bị triều thần và dân chúng nghi ngờ.
Công bộ Thượng thư Tiết Kính Chi là tâm phúc trọng thần của hắn, nay hải đăng sập đổ, Công bộ trên dưới tất nhiên không tránh khỏi một phen cách chức điều tra, Tiết Kính Chi với tư cách thượng thư sẽ là người chịu trách nhiệm trước tiên.
Thuần Minh Đế lệnh Cẩm Y Vệ và Đại lý tự điều tra nguyên nhân hải đăng sập đổ, cuối cùng phát hiện tham ô kinh phí tu sửa, dùng vật liệu kém chất lượng, ép chết công nhân, kết tội vài quan viên.
Công bộ Thượng thư Tiết Kính Chi cách chức điều tra, Tả thị lang bị phạt bổng ba năm, giáng ba cấp, điều nhiệm; Hữu thị lang tham ô, bị đánh 80 trượng, lưu đày biên cương; còn viên ngoại lang phụ trách xây dựng hải đăng thì bị xử tử, tịch thu gia sản; một lang trung khác và ba tên trông coi tham ô hơn trăm lượng bạc cũng bị tịch thu gia sản, rồi xử trảm.
Công bộ đầu năm bận rộn với doanh thiện, núi rừng, thủy lợi, đồn điền, mọi việc cần quy hoạch và chuẩn bị, mà Hộ bộ vốn do Ninh Đức hầu quản lý cũng như rắn mất đầu, Thái tử nhân cơ hội này tiến cử hai quan viên lên làm chức quan ở Hộ bộ và Công bộ.
Hai người này vốn bị Thuần Minh Đế giáng chức, dời khỏi kinh thành khi Thái tử thảo phạt Bắc Ngụy, hiện giờ Thuần Minh Đế chỉ có thể miễn cưỡng điều họ trở lại.
Việc quan viên lên chức hay bị đuổi việc chính là sự so đo giữa Thuần Minh Đế và Thái tử, chỉ cần Thái tử chết, những đại thần ủng hộ hắn và tiên đế, Thuần Minh Đế đều có thể từ từ trừ bỏ.
Nhưng Thuần Minh Đế đầu năm đã xử lý Ninh Đức hầu cùng một đám quan viên, chỉ trong vòng mấy chục ngày, lại là toàn bộ Công bộ đại thanh tẩy, triều đình chấn động, ai nấy đều bất an.
Thuần Minh Đế nghĩ lại, sai Cẩm Y Vệ thả tin đồn ra ngoài, rằng vụ hải đăng Thiên Đô môn sập đổ là do Thái tử diệt trừ kẻ đối địch, chỉ cần lật đổ những quan viên Công bộ này, Thái tử có thể nâng đỡ tâm phúc của mình lên.
Lời đồn nhanh chóng lan truyền trong triều thần và dân chúng, những người vốn đã sợ uy thế Thái tử thì càng tin lời đồn này, nhanh chóng thay đổi thái độ, cả hai quan viên do Thái tử tiến cử cũng bị dân chúng chỉ trích, nguyền rủa.
Đương nhiên, y theo Thuần Minh Đế ngụy trang nhiều năm tâm tính, người tiền như trước đối với Thái tử vẫn duy trì mối quan hệ hòa thuận thúc cháu.
Ngày hôm đó, tại Ngự Thư phòng nghị sự, Thái tử ung dung nhìn chằm chằm vào đùi phải hơi thọt của Lư Túc, "Lư chỉ huy còn chưa khỏi hẳn sao?"
Lư Túc đáp: "Nhượng điện hạ chê cười."
Lần này đùi phải bị thương, Lư Túc đối ngoại tuyên bố là do hậu viện quý phủ cháy, đùi phải bị đốt đoạn xà nhà đập trúng, phải ở nhà dưỡng thương nửa tháng mới xuống được, đến nay vẫn hành động bất tiện.
Thái tử cười nói: "Lư chỉ huy vì bệ hạ xông pha khói lửa, đó là trọng thương trong người mà vẫn cần cù làm việc, cô thật là khâm phục."
Hắn lại nhìn về phía Thuần Minh Đế nói: "Chỉ là Lư chỉ huy hiện giờ đi lại không tiện, lại ủy thác trọng trách chỉ sợ không ổn, bệ hạ cũng nên đề bạt người mới lên mới là."
Nói đến đây, Thuần Minh Đế bản năng cảnh giác, "Lư Túc làm việc ổn thỏa, có một số việc giao cho người khác, trẫm không yên lòng."
Thái tử cười nói: "Lời tuy như thế, nhưng gọi người khác nhìn vào, còn tưởng rằng trong tay bệ hạ không có người nào có thể dùng. Huống hồ Cẩm Y Vệ là đế vương thân quân, đại biểu cho Hoàng gia phong phạm, cất nhắc luôn luôn đều là người thân thủ bất phàm, dáng vẻ đường đường, cô cũng có một người tài giỏi để tiến cử, bệ hạ có muốn nghe không?"
Lời hắn nói này hàm ý sâu xa, thậm chí còn đả kích Lư Túc bề ngoài, nếu không phải việc riêng của Lư Túc chỉ có hai người quân thần biết, Thuần Minh Đế thậm chí cảm thấy Thái tử đã tra ra được điều gì.
Mấy ngày nay triều đình rung chuyển, Thái tử đề bạt không ít quan viên, đối với thủ đoạn này, Thuần Minh Đế sớm đã thấy nhưng không thể trách cứ.
Cố tình hắn lần nào cũng có lý có cứ, Thuần Minh Đế dù muốn chống chế cũng dễ dàng bị người ta nói.
Thuần Minh Đế cười nói: "Thái tử muốn đề cử người nào?"
Thái tử nói: "Thiên khải nguyên niên Võ Trạng Nguyên, Thịnh Dự."
Nói xong, hắn nhìn Lư Túc với ánh mắt đầy ẩn ý, "Lư chỉ huy hẳn là nhận biết người này?"
Dù có nửa mặt nạ đồng xanh che dấu, Thái tử vẫn thấy được đồng tử của Lư Túc khẽ chấn động.
"Thịnh Dự... Hai mươi năm trước, dưới trướng tiên đế, y và ta đều là tham tướng, rất được tiên đế trọng dụng."
"Thái tử vì sao cố tình ở trước mặt ta đề cập đến người này?"
"Người khác không nhận ra ta, Thịnh Dự chưa hẳn..."
Lư Túc cố gắng kìm nén sự bất an trong lòng nói: "Theo lời vi thần biết, năm đó Bắc Cương đại chiến, bệ hạ ấn luật truy cứu trách nhiệm, Thịnh Dự cũng bị giáng chức hai cấp, hiện giờ hẳn là đang làm Thiên hộ Bành Thành Vệ."
Thái tử nói: "Lấy tài năng của Thịnh Dự, chỉ làm Thiên hộ quả là khuất tài, Cẩm Y Vệ hiện đang thiếu một Chỉ huy đồng tri, mà Thịnh Dự cũng từng làm Thiêm sự Cẩm Y Vệ, cô thấy hắn có thể đảm nhiệm."
Nếu không phải Thái tử đề cập đến người này, Thuần Minh Đế suýt nữa thì quên mất Thịnh Dự, nhớ mang máng Thịnh Dự ngang tàng, tác phong nhanh nhẹn, năm đó ở kinh thành có thể nói là nổi danh, sau này tiên đế trọng thương băng hà, Thuần Minh Đế liền lấy truy cứu trách nhiệm làm cớ, giáng chức, lưu đày các tướng lĩnh dưới trướng, Thịnh Dự cũng nằm trong số đó.
Thái tử đột nhiên đề bạt người này, tất nhiên là muốn lấy về dùng cho mình, an bài ở trong thân vệ để giám sát.
Thuần Minh Đế nói: "Nhân sự Cẩm Y Vệ không cần vội..."
Thái tử ngắt lời: "Đến cùng là Cẩm Y Vệ không thiếu người, hay là bệ hạ nghi ngờ năng lực phân công hiền tài của cô?"
Hắn mỉm cười, nhưng đáy mắt đen láy lại không có chút ý cười nào.
Thuần Minh Đế âm thầm nắm chặt nắm đấm, đè nén cơn giận nói: "Thái tử biết trẫm không có ý đó."
Thái tử trầm giọng nói: "Thịnh Dự năm đó dưới trướng tiên đế, tuổi trẻ mà lập được nhiều chiến công, lên đến chức Chính tam phẩm tham tướng, lại bị chèn ép hai mươi năm không được thăng chức, nên bị chất vấn chỉ sợ không phải là cô, mà là bệ hạ."
Thuần Minh Đế khóe mắt giật giật, thật lâu sau mới cắn răng nói: "Nếu như thế, vậy thì theo lời ngươi, đề bạt Thịnh Dự làm Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ, tức khắc hồi kinh nhậm chức."
Thái tử cười nói: "Bệ hạ anh minh."
Thuần Minh Đế dứt lời, trao đổi với Lư Túc một cái nhìn thoáng qua.
Lên chức không khó, có thể hay không an toàn nhậm chức lại là chuyện khác.
...
Thái tử những ngày gần đây công vụ bề bộn, ban ngày vào triều nghị sự, thường xuyên đêm khuya mới về.
Hắn eo bụng miệng vết thương vừa mới lành hẳn, Vân Quỳ lại đến kỳ nguyệt sự, nguyên bản có chút ý nghĩ tham khảo Âm Dương cũng đành gác lại.
Vào ban ngày, Vân Quỳ trừ việc đi tìm Yên ma ma học chải đầu, đó là trốn ở Thừa Quang điện xem thoại bản, ngày trôi qua rất thanh nhàn tự tại.
Thái tử đại khái là không muốn nhìn nàng nhàn nhã như vậy, mỗi ngày sáng sớm đều sai người gọi nàng dậy chải đầu. Sau nhiều lần luyện tập, Vân Quỳ chải tóc cũng đã có vẻ khá hơn. Hiện giờ nàng đến dãy nhà sau học chải tóc, búi tóc phần lớn là để giết thời gian, tiện thể trò chuyện với Yên ma ma.
Yên ma ma tuổi đã cao, không yên tâm nhất là chuyện hôn nhân và con cái của Thái tử. Nàng không tiện trực tiếp thỉnh cầu Thái tử tự mình hỏi han hay thúc giục, chỉ có thể hỏi thăm Vân Quỳ.
Vân Quỳ cũng rất bất đắc dĩ: "Điện hạ bận rộn việc triều chính, lại vừa bị thương, việc sắc lập Thái tử phi chỉ có thể tạm hoãn."
Yên ma ma trong lòng cũng hiểu đế hậu không thể nào không để tâm đến chuyện hôn sự của Thái tử, thở dài, lại nhìn bụng Vân Quỳ: "Vậy còn ngươi? Bụng vẫn cứ không có động tĩnh gì?"
Vân Quỳ dở khóc dở cười, nàng cùng Thái tử điện hạ chỉ có một đêm, há có thể ai cũng may mắn như Ninh Đức Hầu thế tử, một lần là có con!
Yên ma ma thở dài: "Tiên đế con nối dõi thưa thớt, điện hạ lại trì hoãn đến nay, ta tuổi này, ngày sau xuống hoàng tuyền, làm sao mà đối mặt với Huệ Cung hoàng hậu..."
Vân Quỳ: "..."
Nàng chỉ có thể nói quanh nói co để trấn an: "Ma ma cứ yên tâm, đêm nay về, con sẽ cùng Thái tử điện hạ thử thêm vài lần."
Vừa dứt lời, liền nghe khung cửa một tiếng cọt kẹt.
Một thân huyền sắc cẩm bào, Thái tử đứng ở trước cửa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nàng.
Vân Quỳ quay đầu nhìn thấy người đến, nhất thời kinh hãi: "Điện, điện hạ sao lại đến đây?"
Thái tử từ Sùng Minh điện đi ra, lòng nóng như lửa đốt vòng qua đến phòng sau thăm Yên ma ma, tiện thể đưa nàng về, không ngờ vừa đến cửa đã nghe được nha đầu kia nói bậy...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất