Sau Khi Bị Thái Tử Âm Hiểm Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 69:

Chương 69:
"Ngươi cũng cảm thấy, nàng rất đáng thương có phải không?"
Tối tăm cây nến bên dưới, nam nhân đột nhiên mở miệng, tiếng nói không có nửa điểm nhiệt độ.
Vân Quỳ biết hắn nhất định đều nghe được, nghe hắn nói vậy, nàng ngực như bị người siết thật chặt, nổi lên từng tia từng sợi đau ý.
"Ta, ta không dám..." Nàng lắc đầu, cũng có chút hoảng sợ luống cuống, "Lại không dám cảm thấy điện hạ giống như ta, thân thế đau khổ. Ta chỉ là... chẳng qua là cảm thấy, điện hạ là người tốt, vốn nên được đối xử tử tế..."
Thái tử trầm mặc nhìn trướng đỉnh, bên môi một vòng tự giễu.
Vân Quỳ mím môi, thử tìm đến tay hắn, tay nhỏ chậm rãi bọc lấy ngón tay hắn.
"Mỗi lần ta thương tâm khổ sở, hoặc là sợ hãi, điện hạ đều sẽ tới nắm tay ta. Ngài tuy luôn luôn lạnh mặt, nhưng ngài đối ta tốt, ta đều nhớ. Ta không có ý gì khác, chỉ sợ điện hạ nghe những điều này sẽ khổ sở..."
Trước ngực có nóng bỏng xúc cảm rơi xuống, Thái tử thân thể có chút cứng đờ.
Vân Quỳ thở dài nói: "Ta khi còn bé không có thân nhân, phảng phất bị cả thế giới vứt bỏ. Nếu khi đó có người nguyện ý ôm ta một cái, ta nghĩ ta sẽ cảm kích hắn cả đời... Cho nên, ta cũng muốn ôm điện hạ."
Thái tử chậm rãi thu nạp cánh tay, ôm nàng vào trong ngực, môi mỏng hôn lên trán nàng, hồi lâu mới nói: "Còn sớm, ngủ đi."
Hắn không muốn nhắc chuyện này, Vân Quỳ liền ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, không còn dám suy nghĩ lung tung.
Cuối tháng ba, hoàng hậu cùng Thần Vương được giải trừ cấm túc.
Ba tháng ngắn ngủi, triều đình kết cấu xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Thần Vương không ngờ, nguyên bản có thể giúp hắn rất nhiều cữu gia lại từ như mặt trời ban trưa đến cao ốc sụp đổ, chỉ trong một đêm! Người anh luôn mưu trí, lại vì một nữ tử mà chôn vùi mình và cả tương lai của Tạ gia!
Hoàng hậu cũng mới biết, ba tháng nàng bị giam cầm, Ân quý phi lại được nước lấn tới, Tứ hoàng tử còn định một vị tiểu thư nhà quan lại làm trắc phi, quả thực dã tâm lộ liễu.
Tạ gia tuy không còn, nhưng nàng vẫn là hoàng hậu, Thần Vương vẫn là con trưởng, không thể để một quý phi cỡi lên đầu!
"Ân quý phi bất quá tôm tép nhãi nhép mà thôi," hoàng hậu nói với Thần Vương, "Ngươi và phụ hoàng, kẻ thù lớn nhất vẫn là Thái tử. Thái tử còn sống, mọi cố gắng đều uổng phí."
Thần Vương trong mắt lóe lên tia âm ngoan.
Hoàng hậu nhìn ra hắn muốn làm gì, lập tức nói: "Ngươi mới ra cấm túc, đừng nóng vội, năm ngoái vụ tế tự còn chưa quên sao? Bị Thái tử tra ra chân tướng, Đặng Khang bên cạnh ngươi bị gãy mất. Phụ hoàng muốn giữ thể diện, sợ người khác nói này nọ, bề ngoài kính trọng Thái tử, tuyệt đối không cho phép ta và ngươi chính diện xung đột với Thái tử."
Thần Vương nắm chặt nắm tay: "Vậy nhi thần nên làm sao?"
Hoàng hậu suy nghĩ một lát, "Theo ta, ngươi tạm thời án binh bất động. Đừng tranh giành, chờ bọn họ đánh đến cùng kiệt sức, ngươi là con trưởng, kế vị là chuyện đương nhiên."
Thần Vương vẻ mặt mới thư thái, "Mẫu hậu nói phải."
Năm đó phụ hoàng không phải cũng ở lúc tiên đế và các phiên vương đánh nhau ngươi chết ta sống mới được lên ngôi sao?
Hoàng hậu nói: "May mà ngươi còn ở Lại bộ, hãy giữ quan hệ tốt với mọi người, được Trần thủ phụ giúp đỡ, lại có vương phi, trắc phi nội tộc chống lưng, chúng ta mẹ con cũng không đến nỗi cô đơn."
Thần Vương gật đầu, "Đa tạ mẫu hậu chỉ điểm."

Buổi trưa, ngự phố náo nhiệt, thiên đều môn hải đăng bị sập, hiện giờ đang được quan viên Công bộ trùng tu.
Trong đám người, một nam tử trung niên mặc áo vải thô, bế đứa con bốn năm tuổi, đột nhiên xông ra, quỳ trước hải đăng đang xây dở, khóc lóc kể lể: "Hải đăng sập, con tôi hai chân bị thương, đều tại Thái tử coi mạng người như cỏ rác! Cầu trời đất làm chủ cho con tôi!"
Dân chúng nghe vậy, tốp năm tốp ba kéo đến.
Trong đám người, có người nghi ngờ: "Hải đăng đổ sụp là do Công bộ ăn bớt, ăn xén nguyên vật liệu, hồi trước không phải có vài quan viên bị xét nhà sao? Sao lại dính líu đến Thái tử?"
"Chính là Thái tử!" Áo nâu nam tử quát ầm lên, "Thượng nguyên đêm đó, hắn xuất hiện dưới hải đăng, không phải hắn thì là ai?"
"Ta cũng thấy! Đêm đó có nhóm hắc y nhân ám sát Thái tử, chưa biết chừng hải đăng đổ sập là Thái tử âm thầm phá rối, hắn dám đổ thành, còn có gì không dám làm?"
"Nhưng ta thấy đêm đó mọi người ở Thủy kính đài xem kịch, dưới hải đăng bị quan binh vây quanh, phần lớn người may mắn thoát nạn. Cũng có người nói, Thái tử đã cứu chúng ta."
"Ngươi tin lời đó không?"
"Thái tử thích giết chóc, coi mạng người như cỏ rác, người như vậy làm sao làm được Thái tử của chúng ta?"
Trong đám người nghị luận ầm ỉ. Dân chúng không rõ tình hình, bị lời đồn mê hoặc, bắt đầu lên án Thái tử đủ điều, nhất thời quần tình xúc động.
Bỗng nhiên, tiếng ngựa hí vang lên, "Cẩm Y Vệ phá án! Người ngoài cuộc mau lui ra!"
Mọi người quay lại, thấy bảy tám quan quân cưỡi ngựa, phong trần mệt mỏi chạy đến. Nam tử anh tuấn cầm đầu lập tức thu hút mọi ánh mắt.
Nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, tóc mai điểm bạc, mặt như ngọc, phong thần tuấn lãng, vẻ nho nhã ẩn hiện trong nét mặt, là năm tháng khó che giấu được anh tư.
Quần áo của người đến không phải phục sức của Cẩm Y Vệ, mọi người nghi hoặc, võ quan phía sau nam tử nói: "Đây là Thịnh đại nhân, tân nhiệm Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ!"
Nghe nói chức quan lớn, lại sợ hắn thủ đoạn tàn nhẫn như những chỉ huy sứ khác, mọi người sợ hãi quỳ xuống.
Thịnh Dự nhìn chằm chằm nam tử trung niên ôm con gây chuyện, trầm giọng nói: "Hải đăng đổ sụp là do quan viên Công bộ tắc trách, đêm đó Thái tử sai quan binh sơ tán kịp thời, mới tránh được thương vong lớn. Ngươi loan tin đồn nhảm, rắp tâm gì?"
Bách tính nhìn nhau, quả thật Thái tử đã cứu họ?
Thịnh đồng tri tuấn lãng phi phàm, quang minh lẫm liệt, bách tính dễ dàng tin tưởng hắn.
Áo nâu nam tử thấy thế, cứng cổ nói: "Thái tử có thể có lòng tốt như vậy? Dù sao, con ta hai chân tàn phế là thật!"
Nói rồi đấm ngực dậm chân, đầy nước mắt: "Đáng thương ta, bị cột gỗ hải đăng đập gãy hai chân, cả đời này hủy rồi! Ai thay con ta làm chủ?"
Thịnh Dự siết chặt dây cương, không muốn phí lời: "Con trai ngươi bị thương có phải do hải đăng đổ sụp hay không còn phải điều tra. Nếu muốn làm chủ, cứ theo ta đến ngục giam, khai rõ sự tình."
Nam tử nghe thấy "Ngục giam", mặt trắng bệch: "Ta chỉ muốn làm chủ cho con, sao lại phải ngồi tù? Cái gì chỉ huy đồng tri, ta xem là chó săn của Thái tử!"
Thịnh Dự ra hiệu cho hai võ quan phía sau, hai người liền tiến lên bịt miệng nam tử, áp giải đi.
Ông ta quét mắt nhìn dân chúng quỳ dưới đất: "Bản quan nói đến đây thôi, ai dám bịa đặt gây rối nữa, Cẩm Y Vệ sẽ không nương tay."
Mọi người tản đi vội vàng.
Thừa Quang Điện.
Tần Qua tâu báo việc dân chúng gây rối hôm nay.
Tào Nguyên Lộc vui mừng: "Điện hạ quả nhiên không nhìn nhầm người, Thịnh đồng tri chính trực, không bị dụ dỗ, không bị lời đồn mê hoặc, còn nguyện ý vì điện hạ đứng ra, tương lai nhất định là phụ tá đắc lực của điện hạ."
Thái tử chưa từng gặp Thịnh Dự, nhưng biết ông văn võ song toàn, được tiên đế trọng dụng. Nếu năm đó nịnh nọt, hầu hạ Thuần Minh Đế, chắc nay địa vị đã rất cao, nhưng ông lại cam nguyện ở xa xôi Bành Thành làm một Thiên hộ nhỏ, đủ thấy ông thủ thân chính trực, cương trực công chính.
Đang suy nghĩ cách hợp tác với Thịnh Dự để công bố tội ác của Lư Túc năm xưa, thì Triệu Việt vào cầu kiến, nói có việc quan trọng tâu báo.
Hắn được phái đi tìm tung tích phụ thân Vân Quỳ, việc này vốn đã trọng đại, nay tất nhiên có manh mối mới.
Triệu Việt được lệnh, lập tức vào tâu: "Thuộc hạ đã điều tra rõ, tháng sáu năm đó, tại Khai Dương Đông Sơn, khi tiêu diệt bọn thổ phỉ, ngoài quan binh Sơn Đông Nghi Châu vệ và đằng huyện sở, còn có quan binh từ phía nam tiến đến, gồm sông lớn vệ và Bành Thành vệ. Lúc ấy, chỉ huy sử Bành Thành Vệ phái một Thiên hộ dẫn quân tiên phong tiêu diệt thổ phỉ, tên Thiên hộ đó chính là..."
Thái tử nhăn mày suy đoán: "Là Thịnh Dự?"
"Chính là," Triệu Việt gật đầu, "Thuộc hạ tra được, Thịnh đại nhân năm đó nhiều lần giao chiến với bọn lưu phỉ này, còn từng bị thương nặng."
Tào Nguyên Lộc lập tức nói: "Nói không chừng Thịnh đại nhân biết được chút manh mối, mẫu thân Vân Quỳ cô nương lại là y nữ, có lẽ còn từng quen biết với chúng?"
Triệu Việt: "Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, nếu được Thịnh đại nhân trợ giúp điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ tìm ra được người."
Tào Nguyên Lộc thầm nghĩ: "Phụ thân cô nương chưa chắc đã là lưu phỉ, nói không chừng chính là trong số những quan binh tiêu diệt thổ phỉ đó."
Thái tử lại không vội, dù người này sống hay chết, rất nhanh sẽ điều tra ra.
Không theo thứ bậc, sáng triều kiến Thuần Minh Đế, tối Thịnh Dự hoàn thành việc ở Bắc Trấn phủ ti, liền đến Đông cung yết kiến Thái tử.
Thái tử luôn luôn đối đãi trọng thần bên cạnh tiên đế bằng lễ nghi, lập tức mời người vào.
Nguyên bản định bàn xong công việc, rồi hỏi Thịnh Dự về việc tiêu diệt thổ phỉ ở Khai Dương Đông Sơn năm xưa, nhưng khi vị nam nhân tuấn tú kia vừa bước vào điện, đồng tử Thái tử hơi co lại, trong đầu lập tức nảy ra một suy đoán táo bạo.
Tào Nguyên Lộc cũng mở to mắt.
Hắn không thể so với Yên ma ma, năm đó chỉ là thái giám mới học việc hầu hạ Hoàng hậu ở Huệ Cung, chỉ từng nhìn thoáng qua phong thái Võ Trạng Nguyên, đã sớm không nhớ rõ dung mạo Thịnh Dự, nay quan sát kỹ khuôn mặt nam nhân này, lại liếc nhìn Thái tử, thấy sắc mặt hắn thoáng biến, liền biết điện hạ cũng nhận ra chút manh mối.
Thật ra, nếu không phải Triệu Việt vừa tâu rằng sinh phụ cô nương có lẽ nằm trong số quan binh tiêu diệt thổ phỉ, Tào Nguyên Lộc cũng không nghĩ đến phương diện đó.
Như vậy xem ra, có lẽ thật sự...
Thịnh Dự không biết tâm tư hai người, bước vào điện, nhìn về phía nam nhân ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, cúi người quỳ xuống.
"Vi thần Thịnh Dự, bái kiến điện hạ."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất