Chương 70:
Sớm trước khi Thịnh Dự vào kinh, Thái tử đã phái Tần Qua điều tra những năm gần đây hắn trải qua, biết được hắn nhiều năm chưa từng lấy vợ sinh con, hiện giờ song thân đều mất, một thân một mình, chỉ là hắn lúc ấy chưa từng để vào lòng.
Sở dĩ đề cử Thịnh Dự vào kinh thành nhậm chức, một là tiếc tài, hai là vì Thịnh Dự là lương tướng dưới trướng tiên đế, đáng giá tín nhiệm, lại từng cùng Phùng Ngộ cùng nhau dưới trướng tiên đế hiệu lực, mời hắn đến vạch trần thân phận thật sự của Lư Túc tự so người khác thích hợp hơn.
Thịnh Dự hành động cũng rất nhanh, không vợ không con, chỉ đem vài tâm phúc bộ hạ vào kinh thành, dọc đường đi ám sát khó tránh khỏi, đến hôm nay cuối cùng bình yên vào kinh.
Điều Thái tử chưa từng nghĩ tới, là hắn cùng Vân Quỳ vô cùng có khả năng có quan hệ huyết thống.
Thái tử áp chế gợn sóng trong lòng, rất nhanh bình tĩnh lại cảm xúc, giơ tay lên nói: "Thịnh tướng quân, không cần đa lễ."
Thịnh Dự đứng dậy tạ ơn.
Năm đó ngọc thụ Lâm Phong Võ Trạng Nguyên, hiện giờ đã bốn mươi tuổi, tuy bên tóc mai phong sương khó nén, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần cùng khuôn mặt không thể xoi mói, vẫn không khó nhận ra phong thái ngày xưa.
Năm tháng lắng đọng, nam nhân vẫn dáng người cao ngất, nghiêm nghị như tùng, thêm vài phần cương nhu đĩnh đạc, khí độ cơ trí trầm tĩnh.
Thái tử nói: "Thịnh tướng quân một đường đi đường mệt nhọc vất vả."
Thịnh Dự chắp tay nói: "May mà có điện hạ âm thầm bảo hộ, chuyến này coi như hữu kinh vô hiểm, thần chưa cám ơn điện hạ ân cứu giúp."
Thái tử nói: "Không cần phải tạ, Thịnh tướng quân lần này hồi kinh nhậm chức là ý cô, cô đương nhiên bảo hộ an nguy tướng quân."
Thịnh Dự lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía trước bàn, Thái tử ngồi ngay ngắn.
Hắn một thân long bào màu đen thêu kim văn, khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm, đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén phảng phất có thể xuyên thủng lòng người, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra khí thế không giận tự uy của bậc đế vương.
Mấy năm nay dù ở phía nam, người khác cũng nghe qua chiến tích khai cương thác thổ của Thái tử, ngay cả cường địch Bắc Ngụy năm đó đánh lâu không xong cũng bị đánh bại liên tiếp, có thể thấy tài năng quân sự không thua tiên đế, thậm chí trò giỏi hơn thầy, nghĩ đến tiên đế cùng tiên hoàng hậu ở dưới cửu tuyền cũng có thể an ủi.
Thái tử rũ mắt xuống, trên mặt không có biểu tình gì.
Hắn không thể khống chế được suy nghĩ của người khác, nhất là Thịnh Dự, cận thần của tiên đế như vậy, trong đầu không tránh khỏi thường xuyên nhớ tới tiên đế, hắn chỉ có thể trầm mặc nghe.
Nhớ tới đoạn đường mạo hiểm này, Thịnh Dự thở dài: "Không nghĩ đến hai mươi mấy năm trôi qua, vẫn có người không muốn để cho thần trở lại kinh thành."
Thái tử lại cười nói: "Thịnh tướng quân không nghĩ tới chuyện còn nhiều lắm, ngồi đi, cô cùng ngươi từ từ nói rõ."
Hai người nói chuyện từ giờ Dậu đến đêm khuya.
Thịnh Dự ban đầu cũng nghĩ là, Thuần Minh Đế là do mọi người thúc đẩy mà bất đắc dĩ đăng cơ, dù sao năm đó tiên đế trọng thương, vẫn là Thụy Vương Thuần Minh Đế tận tâm tận lực hầu hạ trước giường, không ai dám nói một câu không tốt, sau này bị triều thần đề cử lên ngôi, hắn còn ra sức từ chối, tự xưng hổ thẹn không dám nhận, không ngờ sau khi lên ngôi, lại âm thầm đả kích cựu thần của tiên đế, biếm chức biếm chức, giáng tội giáng tội.
Thịnh Dự rời kinh thành về sau, một đường gặp ám sát, cũng là lúc đó mới chậm rãi hiểu được, Thuần Minh Đế hơn xa hắn tưởng tượng là người khoan dung rộng lượng, lấy hoà làm quý.
Vốn tưởng rằng đây là bệnh chung của các vị đế vương trước đây, quyền lực mang lại cám dỗ cùng cảm giác nguy hiểm từ từ ăn mòn nhân tính, ngay cả người ôn hòa tài đức sáng suốt một khi dính dáng đến quyền lực, cũng sẽ trở nên dã tâm bành trướng, lãnh khốc đa nghi, Thuần Minh Đế cũng vậy, cho nên mới coi những cựu thần của tiên đế là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Chỉ là lúc đó Thái tử còn nhỏ, không thể chống lại Thuần Minh Đế, đẩy thêm một vị tân đế chỉ khiến thiên hạ đại loạn, cựu thần của tiên đế như rắn mất đầu, hơn nữa vì an nguy của tiểu thái tử, mọi người không thể đối nghịch với Thuần Minh Đế, chỉ có thể bị hắn lấy tội danh thua trận ở biên giới phía bắc "xử trí công bằng".
Được Thịnh Dự không ngờ, những năm gần đây Thuần Minh Đế vì củng cố địa vị, không tiếc mọi thủ đoạn bài trừ dị loại, đuổi tận giết tuyệt.
Chỉ riêng hắn, trên đường đi nhậm chức ở phương Nam, đã liên tiếp bị ám sát không ngừng, mấy năm sau đó vẫn hiểm nguy trùng trùng, mãi đến khi Thái tử lớn lên, Thuần Minh Đế mới bắt đầu tập trung tinh lực củng cố đế vị và chăm sóc Thái tử, đối với những lão thần cũ như họ mới dần dần nới lỏng cảnh giác, mọi người mới có thể thở phào.
Thái tử khẽ gõ ngón tay lên bàn, trầm ngâm một lát, rồi hỏi: "Thịnh tướng quân tuổi tác như vậy, người khác sợ là con cháu đầy đàn rồi. Thịnh tướng quân phong thần tuấn lãng, chắc hẳn vô số nữ tử thầm thương trộm nhớ, đã đặt chân ở Bành Thành lâu vậy, sao đến nay vẫn chưa cưới?"
Ánh mắt Thịnh Dự thoáng hiện vẻ tiếc nuối, tự giễu nói: "Cuộc đời này phiêu bạt bên ngoài, ân nghĩa nặng tình, sống chết có nhau, ta còn chưa lo nổi cho bản thân, lại làm sao có thể chậm trễ người khác?"
"Chậm trễ?" Thái tử thăm dò hỏi, "Chẳng lẽ Thịnh tướng quân từng có người trong lòng, nhưng lại bỏ lỡ?"
Trong đầu Thịnh Dự bỗng vang lên một giọng nói xa xôi cách biệt nhiều năm, đã mơ hồ khó phân:
"Rắn độc phải dùng miệng hút ra, không thì rất nhanh sẽ độc nhập tạng phủ."
"Tướng quân, mạo phạm..."
"Thật xin lỗi, ta không biết độc này sẽ làm cho thần trí người bị cắn không rõ ràng, tướng quân có chỗ nào khó chịu không? Ta..."
"Tướng quân, người... người sinh thật là đẹp trai..."
Năm ấy, khi đang tiêu diệt thổ phỉ, hắn lại gặp phải một sát thủ hắc y phục kích, hai mắt bị thương, mù tạm thời, lại lạc mất cấp dưới, chỉ có thể tìm một hang động trong núi tạm lánh nạn. May mà gặp được một nữ lang lên núi hái thuốc, kịp thời băng bó chữa trị cho hắn.
Nhưng đêm đó trong núi có rắn độc hoành hành, vì mắt không thấy đường, hắn bị rắn độc cắn vào bụng. Nữ lang kia vì cứu hắn, đã dùng miệng hút nọc độc ra, nhưng không ngờ, độc của con rắn đó lại có thành phần thôi miên kích dục... Hai người đơn độc, ý thức đều không tỉnh táo, nên đã có đêm đó.
Hắn định chu toàn cho nàng, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, đã bị cấp dưới cứu về quán trọ, quay lại hang động thì không còn thấy bóng dáng nàng.
Hắn hai mắt mờ mịt, không thể miêu tả rõ dung mạo của nàng, chỉ có thể đợi mắt khỏi hẳn, tiêu diệt thổ phỉ rồi mới đi tìm nàng.
Sau đó, nhiều đạo binh lính vây khốn bọn lưu manh ở Đông Sơn, không cho dân chúng dưới chân núi tới gần, mà hắn cũng liên tiếp bị sát thủ hắc y ám sát, tự thân khó bảo toàn, binh lính mang theo cũng thương vong thảm trọng. Sợ liên lụy đến nàng, hắn đành phải gác việc tìm người lại.
Đợi về đến Bành Thành, mắt hắn mất nửa năm mới hồi phục như cũ. Sau đó song thân liên tiếp qua đời, hắn tòng tang ba năm. Đợi triều đình nới lỏng cảnh giác với hắn, muốn đi tìm người thì đã là mấy năm sau.
Biển người mênh mông, hắn không biết tên tuổi, dung mạo của nàng, lại sợ nàng đã thành thân lập gia đình, mà bản thân hắn mang trọng trách lớn của đế vương, lo trước lo sau, vội vàng xoay xở, làm sao còn thời gian dây dưa? Tìm nhiều lần không có kết quả, hắn chỉ đành bỏ cuộc.
Sau này, hắn không còn nghĩ đến chuyện lập gia đình sinh con. Không ngờ mười tám năm trôi qua, Thái tử lại hỏi đến chuyện này, điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn lại là nữ tử năm đó trong hang động...
Thái tử trầm mặc nghe xong câu chuyện, không ngờ thử một phen lại khiến hắn nhớ lại chuyện cũ năm đó.
Thịnh Dự, chính là cha ruột của Vân Quỳ.
Chỉ là năm đó, trong thời khắc nguy hiểm, hai người cứ thế bỏ lỡ, mà Thích thị sinh nữ, cũng là do hai người bất ngờ có được.
Thái tử trầm mặc rất lâu, tâm tình phức tạp khó tả.
Thịnh Dự từ trong hồi ức dần tỉnh lại, vui mừng nhìn về phía Thái tử: "Vi thần không ngờ sinh thời còn có thể gặp được điện hạ, nếu có thể vì điện hạ dốc hết sức lực, cho dù thịt nát xương tan, vi thần cũng không từ chối."
"Thịnh tướng quân nói quá lời."
Thái tử trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Tướng quân trên đường vào kinh liên tiếp bị ám sát, có bao giờ nghĩ đến nguồn gốc của những kẻ đó không?"
Thịnh Dự nói: "Những người này võ công cao cường, được huấn luyện nghiêm chỉnh, ta từng hoài nghi là Cẩm Y Vệ. Trên đời này, trừ đương kim bệ hạ, còn có ai lại muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta?"
Thái tử nói: "Trừ bệ hạ, cũng có thể là chính những người của Cẩm Y Vệ."
Thịnh Dự nhíu mày: "Cẩm Y Vệ?"
Thái tử cười nói: "Trong Cẩm Y Vệ có lẽ có người quen cũ của tướng quân. Tướng quân thấy rõ, nhất định có thể vì cô kiểm tra Minh Chân tướng."
Hắn không nói thêm gì, dù sao Thịnh Dự đã an toàn đến kinh thành, tương lai cộng sự với Lư Túc, luôn có thể tìm ra manh mối.
Về phần khúc mắc giữa hắn và mẫu thân Vân Quỳ, hắn không có quyền thay Vân Quỳ quyết định có nhận người cha này hay không, trước hết phải xem ý nàng.
Thái tử trở lại Thừa Quang điện, đã là canh ba.
Tiểu nha đầu ôm quyển sách, tựa đầu vào gối ngủ rồi.
Thái tử rút quyển thoại bản trong tay nàng ra, tò mò nhìn vào nội dung, mới phát hiện đề mục viết là "Lão phụ vì nữ kiếm lương tế, tam tài tranh đoạt hiển thần thông", hồi tiếp theo là "Mỹ nhân quý mến khó lấy hay bỏ, đung đưa trái phải tâm mê mang".
Hắn nhíu mày, đọc nhanh như gió, đại khái biết đó là câu chuyện gì.
Nguyên lai là một vị cao quan chọn chồng cho con gái duy nhất, cuối cùng còn lại ba chàng tuấn tài khó chọn: hăng hái tiểu hầu gia, tác phong nhanh nhẹn thám hoa lang, và vị đại tướng quân trong nóng ngoài lạnh. Cô tiểu thư nhà quan thật sự khó lựa chọn, đều sinh lòng ái mộ, trong mộng còn mời cả ba người lên giường thơm... Câu chuyện cuối cùng thậm chí còn có minh họa bốn người cùng vui vẻ trên giường.
Thái tử: "..."
Đột nhiên cảm thấy, nàng có một người cha làm quan cũng không phải chuyện tốt.
Vân Quỳ ngủ mơ màng, trán bỗng nhiên đau nhói, sợ tới mức giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt liền gặp ánh mắt thâm trầm của nam nhân, "Điện, điện hạ trở về?"
Thấy hắn cầm chặt thoại bản của mình, Vân Quỳ nhìn thấy bức minh họa kia, lập tức chột dạ muốn giật lấy lại.
Thái tử không chịu buông tay, âm thầm cắn răng nói: "Ngươi ngược lại là tâm tư dã, xem ra một mình cô còn chưa đủ, nói đi, ngươi còn muốn tìm thêm người hầu hạ?"
Vân Quỳ nhỏ giọng than thở: "Chính là lật trúng trang này thôi, ta chưa từng có ý nghĩ như vậy."
Thái tử nhếch miệng cười: "Thật sao? Vậy sao trong lòng ngươi, cô chỉ là quý phi? Chẳng lẽ ngươi còn muốn hậu cung ba ngàn người?"
Vân Quỳ không biết nói gì, biết hắn lòng dạ hẹp hòi, không ngờ cả câu nói đùa trong lòng nàng cũng bị tính toán.
Thái tử lạnh giọng: "Cô lòng dạ hẹp hòi?"
Vân Quỳ càng giải thích không rõ, nghĩ thầm mọi chuyện đều bị hắn nghe thấy, dứt khoát bổ nhào vào lòng hắn, ôm loạn xạ: "Ta đều nói rồi, chỉ thích điện hạ!"
Thái tử đặt nàng xuống, nàng lại như kẹo mè xửng dính chặt lấy, hắn đứng dậy định đi, tiểu nha đầu kia tức đến hổn hển, trong lòng mắng to:
"Tiêu Kỳ An! Ngươi có chút khí độ của chính cung được không!"