Chương 73:
Vân Quỳ vẫn luôn biết thái tử điện hạ đối nàng rất tốt.
Nàng tuổi nhỏ bất hạnh, gặp phải toàn là nhân gian hiểm ác, chưa từng có người nào như hắn, bao dung nàng mọi tiểu tâm tư không chút kiêng kỵ, thấy nàng chịu khi dễ sẽ bênh vực, sống chết trước mắt lấy thân bảo vệ, nói vạn sự đều có hắn gánh vác, hắn sẽ mang nàng xuất cung xem thế gian phồn hoa, vì nàng vung tiền như rác, lại còn nhớ rõ những sở thích nhỏ nhặt nàng giấu kín trong lòng, mua cho nàng kẹo hồ lô và đèn con thỏ…
Nhưng khi hắn chính miệng nói ra hai chữ "Yêu thích" và "Làm bạn cả đời", lòng nàng vẫn mạnh mẽ chấn động.
Hai gò má chậm rãi ửng hồng, cả làn da trắng như tuyết cũng hiện lên một lớp hồng hào nhàn nhạt.
Ánh mắt hắn nặng nề, từ xương quai xanh chậm rãi nhìn xuống.
Vân Quỳ toàn thân toát mồ hôi, cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh ướt át, vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi.
Thái tử kéo chăn trên mặt nàng xuống, ngón tay vuốt ve đôi môi ướt át đỏ tươi của nàng, "Này đã thẹn rồi? Ngươi không phải muốn nghe ta nói những điều này sao?"
Vân Quỳ khẽ cắn đầu ngón tay hắn, cảm nhận từng cơn đau nhói, biết đây không phải là mộng, mới nhỏ giọng nói: "Ta có sao?"
Thái tử đưa ngón tay vào, dọc theo xương quai xanh xuống dưới, tìm đến chỗ hồng ngọc kim phiến, chậm rãi vuốt ve.
Vân Quỳ cả người nóng ran, tránh cũng không được, sợ làm ướt đệm giường, chỉ có thể chậm rãi nằm nghiêng vào trong, gắt gao siết chặt chân.
Tay hắn cũng theo đến, bên tai là hơi thở nặng nề của hắn.
Nàng mím môi, hai má nóng bỏng, "Ta có chút tò mò, điện hạ đã gặp biết bao mỹ nhân, vì sao lại thích ta?"
Thái tử giọng nói khá bình tĩnh: "Chưa từng gặp qua mỹ nhân nào."
Tốt một câu trả lời né tránh khéo léo.
Vân Quỳ rũ mắt nhìn chằm chằm bộ y phục sơ sài trên người mình: "Điện hạ định lực siêu quần, có thể điều khiển thiên hạ, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc."
Thái tử ngón tay hơi dừng lại.
"Tất nhiên cũng không đơn giản chỉ vì ta có thể giúp điện hạ giảm bớt phiền não," Vân Quỳ tiếp tục suy đoán, "Bằng không điện hạ đã đem ta làm đồ trang sức khảm ở Thừa Quang Điện rồi, cũng không cần mỗi ngày ôm ấp ta, nâng ta lên tận mây xanh."
Thái tử bóp nhẹ thịt mềm của nàng, "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
Vân Quỳ nắm chặt ngón tay, kiên nhẫn nói: "Ta đang nghĩ, điện hạ biết đọc tâm, dù biết trong lòng ta thầm mơ ước sắc đẹp của điện hạ, điện hạ không những không xử trí ta, lại còn thích ta, chẳng lẽ là bởi vì…"
Thái tử nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn không ngừng hoạt động của nàng, nghe nàng khó nén sự đắc ý nói: "Người khác đều sợ hãi điện hạ, hoặc muốn ám sát điện hạ, chỉ có ta, không phải khen điện hạ đẹp trai, mà là thèm muốn thân thể điện hạ, ngài tuy cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng mừng thầm, nhân lúc ta tưởng mình sắp độc phát mà chết, chủ động trêu chọc điện hạ một phen, ngài liền thuận nước đẩy thuyền, ta nói đúng không?"
Thái tử nhìn nàng sâu xa, sau một lúc lâu mới bình luận: "Qua loa phỏng đoán ý trên, lại còn nói ta không chịu được như thế, ngươi đáng tội gì?"
Vân Quỳ bực mình: "Điện hạ luôn như vậy, nói không đến hai câu liền lấy thân phận áp người, làm sao ta dám yên tâm thoải mái tiếp nhận tình cảm của điện hạ."
Thái tử: "..."
"Không nói, ta phạm thượng bất kính, sợ mất đầu! Ngài vẫn là đi tìm mấy cung nữ ngoan ngoãn hầu hạ đi!"
Vân Quỳ xoay người định nhảy xuống giường, bị hắn bóp chặt eo lưng kéo lại, "Ngươi không dám? Ta thấy ngươi gan rất lớn."
Hắn biết, một khi mở miệng, nàng sẽ càng thêm không kiêng nể gì.
Mới định răn dạy, thiếu nữ liền dùng đôi môi đỏ tươi mềm mại hôn lên môi hắn.
Nàng ôm chặt cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Điện hạ, ngài đừng hung dữ với ta như vậy, cho phép ta đắc ý một chút a, ta… Nghe ngài nói thích, trong lòng rất vui, vui hơn cả ăn mật đường."
Thiếu nữ khóe môi khẽ cong, má ửng hồng, mắt hạnh lưu chuyển ánh sáng nóng bỏng, dưới ánh nến vàng ấm, thân thể nàng nhẹ nhàng đung đưa như đóa hướng dương đón gió.
Thái tử cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, khẽ dừng trên đôi mắt nàng.
Vân Quỳ không ngờ hắn lại thân mật nơi đây, lông mi khẽ rung, trong đáy mắt thâm thúy đen nhánh của hắn, nàng thấy được chính mình bé nhỏ.
Cảm giác môi chạm môi lần này rất khác, đó là tình yêu nồng đậm, dục vọng mãnh liệt điều khiển triền miên cực nóng, nhưng giờ khắc này, ngón tay nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve bên má nàng, môi mỏng dừng trên đuôi mắt nàng, rồi theo gương mặt, dán lên vành tai, lại dọc theo cổ hướng xuống dưới di chuyển.
Chưa bao giờ có sự ôn nhu nào như thế, tựa như hôn lên bảo vật quý giá nhất trần gian.
Thân thể nàng được xích vàng điểm xuyết ánh sáng, cũng giống như trời cao tỉ mỉ bao bọc, ban tặng cho hắn món quà, chờ hắn từ từ mở ra, dùng môi răng tinh tế cảm nhận từng tấc da thịt ôn hương nhuyễn ngọc.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, mang theo sự thử nghiệm cẩn thận, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Nàng đã từng sờ qua ngực hắn, cơ bụng, thậm chí nhiều nơi hơn thế, nhưng chưa bao giờ dám như vậy sờ mặt hắn.
Gương mặt này phần lớn thời gian đều uy nghiêm, túc mục, cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm, giống một thanh kiếm sắc bén lạnh băng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể đùa giỡn.
Nàng mím môi cười, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, ta đẹp hay không?"
Hắn không trả lời ngay, ngón tay lướt qua bả vai nàng, nơi có vết tích mờ mờ do xích vàng ép lại, lại nghe nàng trầm thấp oán trách:
"Không cần nói, dù sao ngài ánh mắt không tốt, cho tới giờ chưa từng thấy qua mỹ nhân."
"Ai, Thẩm đại nhân mỗi ngày khoe Thẩm phu nhân đẹp mắt, thật hâm mộ a."
Nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào bên gáy, khiến thân thể nàng khẽ run lên.
Nam nhân chăm chú nhìn khuôn mặt tươi đẹp trước mắt, môi mắt cong cong như trăng, hai má phơn phớt như hoa đào, môi đỏ mọng như anh đào, da trắng mịn như sữa bò tinh khiết, quả thực là cực kỳ xinh đẹp.
Tướng mạo chỉ là một phương diện, hắn thích hơi thở ấm áp toả ra từ nàng, thích sự táo bạo của nàng, thích sức sống mãnh liệt của nàng. Chỉ cần nàng ở đây, Thừa Quang điện đều không còn vẻ trống trải, giống như biển sâu mênh mông vô bờ có một chiếc đèn lồng nhỏ ấm áp sáng vàng, cũng giống như trong căn phòng tối lạnh lẽo, một chút ánh sáng nhỏ cũng có thể khiến hoa hướng dương nở rộ.
Hắn bị nàng tác động, vui buồn lẫn lộn, tức giận, hổn hển, ngũ vị tạp trần, nhưng cũng thực sự sống ra được tư vị của một người, không còn cao cao tại thượng, che mặt lạnh băng, không cần phải luôn luôn căng thẳng, từng bước hành tẩu trên đầu mũi kiếm.
Vân Quỳ không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt hắn thật sâu, phảng phất có thể hút người vào trong lốc xoáy vô tận của đáy mắt.
Nàng nhẹ giọng cảm thán: "Nếu có thể cùng điện hạ trao đổi chút kỹ năng thì tốt rồi, ta nếu biết đọc tâm, liền có thể biết điện hạ đang nghĩ gì. Điện hạ am hiểu học tập và thực tiễn, hẳn là ngài nên đi vào giấc mộng xuân của người khác, quan sát thực tế, rồi trở về yêu thương ta..."
Lời nói vừa dứt, tấm môi phát ngôn bừa bãi liền bị ngăn chặn, "Không cần biết đọc tâm, bây giờ sẽ cho ngươi biết."
Hầu kết nam nhân lăn lộn, hơi thở nóng rực, giọng nói trầm thấp, bằng phẳng: "Đẹp mắt, nhìn rất đẹp."
Khóe môi thiếu nữ cong cong, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, "Ta liền biết, điện hạ vẫn có mắt nhìn."
Nơi đó đã rục rịch, ở chỗ nước cạn qua lại thử nghiệm, nàng siết chặt chăn, nhẹ nhàng hít thở, toàn thân run rẩy.
Bỗng nhớ ra điều gì, nàng vội vàng đẩy hắn ra: "Chờ một chút."
Thái tử nhíu mày: "Làm gì?"
Nàng với tay lấy được dây xích thừa bên dưới, luồn qua cổ tiểu điện hạ. Tiểu điện hạ ban đầu đã khác hẳn thái độ bình thường, trong tay nàng lại càng thêm rực lửa.
"Bé ngoan, ngoan ngoãn với ta chút."
Tiểu điện hạ có vẻ như cảm nhận được sự kích thích đó, thậm chí còn vỗ nhẹ lòng bàn tay nàng.
Vân Quỳ nuốt nước bọt, "Bây giờ ta và điện hạ là trên một sợi dây, sau này sẽ song túc song phi thôi!"
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay nam nhân, nắm lấy eo thon mềm mại của nàng, lôi kéo nàng cùng nhau rơi vào biển tình ái nồng cháy.
Một đêm sóng gió, Vân Quỳ không chỉ đau lòng chính mình, còn đau lòng sợi xích vàng bị xé nát.
Nàng lại có nhận thức mới về sức tàn phá của nam nhân.
Ba trăm lượng định chế đồ vật, rõ ràng rất rắn chắc, nhưng trong tay hắn lại yếu ớt, không chịu nổi một kích. Thậm chí ngay cả dây xích ở gáy tiểu điện hạ cũng đứt mất. Nàng không biết là do bị ép đến cực độ mới đứt, hay là căn bản bị hắn kéo đứt. May mà chỗ tiếp xúc đều được rèn luyện bóng loáng, bằng phẳng, không trầy xước làn da của nhau.
Hắn trán đổ mồ hôi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy nếp nhăn, “Đau lòng cái gì? Cô trả lại ngươi chính là, nhượng phủ nội vụ…”
Lời còn chưa dứt, liền bị nàng dùng vòng cổ hung hăng quất một cái vào ngực. Thân thể hắn hơi căng cứng, tuy không đau nhưng vẫn hiện lên một vệt hồng nhạt.
Không chờ hắn mở miệng, nàng liền rụt cổ, “Ta… ta đây coi như là tội chết chăng?”
Thái tử nhếch miệng: “Hiện tại biết sợ?”
Vân Quỳ trầm giọng nói: “Ai bảo ngươi kéo xấu vòng cổ của ta, còn muốn ầm ĩ với phủ nội vụ, để người ta cười ta.”
Thái tử: “Ai dám cười?”
“Người ta lén cười, ngươi cũng không biết…” Lời còn chưa dứt, nghĩ đến hắn có thể đọc tâm, nàng lập tức nản lòng, “Được rồi, vậy thì ngươi đi.”
Nàng cho hắn liếm liếm vệt hồng nhạt trên ngực, dấu vết ấy, điểm xuyết trên lồng ngực tráng kiện đầy đặn, khó hiểu có một loại cảm giác khó tả, nàng không nhịn được, lại liếm thêm vài cái.
“Ăn ngon.”
Hắn hơi thở trầm xuống, thấy nàng còn muốn tiếp tục, Vân Quỳ lập tức ỉu xìu, ôm chăn trốn vào giữa giường, thấp giọng kêu rên: “Không được, ngủ đi điện hạ, van xin ngài…”
Thái tử cũng biết hôm nay đùa ác quá rồi, cúi đầu nhìn nàng, vẫn là nhịn không được, cúi người ôm nàng từ phía sau, “Ngươi ngủ đi, chuyện khác không cần để ý.”
Vân Quỳ: "..."
Nàng sao không cần để ý đến! Dùng là cái chân nàng!
Lúc này nàng hoàn toàn không bò dậy nổi, ngủ thẳng đến buổi trưa.
Buổi chiều nắng chói chang, Vân Quỳ vẫn không mở mắt, mơ màng trong giấc mộng.
Nàng mơ thấy a nương.
Nàng sinh ra chưa được bao lâu thì a nương mất rồi, căn bản không nhớ rõ dáng vẻ của nàng, trong mộng chỉ có một bóng hình mơ hồ. Nàng mặc xiêm y bằng vải thô màu xanh nhạt, ngón tay có những vết chai mỏng, nhưng lại rất ấm áp.
Trong mộng, nàng vẫn là đứa bé bảy tám tuổi, níu chặt tay áo a nương, khóc không cho nàng đi.
A nương cúi người, vỗ vỗ vai nàng, “A Quỳ ngoan, nương không ở đây, con còn có phụ thân, đi tìm phụ thân được không?”
Nàng khóc đến không thở nổi: “Con không cần phụ thân, con muốn a nương sống!”
A nương thở dài: “A Quỳ không khóc, con không phải vẫn muốn có một gia đình, muốn người nhà làm bạn sao? Phụ thân cũng sẽ yêu thương và che chở con, hắn không phải không thích con, chỉ là không biết a nương và hắn có con.”
Nàng càng lắc đầu không ngừng, nước mắt tràn mi: “A Quỳ không thích phụ thân! A Quỳ không cần hắn!”
A nương nói: “Chờ con tìm được phụ thân, bắt hắn trả lại những gì hắn nợ hai mẹ con ta suốt mấy năm qua, được không?”
…
“Vân Quỳ, tỉnh lại.”
Vân Quỳ trong mộng ướt hốc mắt, mơ màng nghe thấy có người gọi tên mình, lúc này mới từ từ mở mắt…