Chương 76:
Thái tử trở lại tẩm điện, Vân Quỳ đang ngồi trên giường, loay hoay với tấm y trong tay.
Ban ngày vì chuyện thân phụ mà phân tâm, nên cả ngày nàng đều không yên lòng, ngón tay đâm mấy cái lỗ thủng, chảy máu.
Nếu không phải biết hắn mấy năm nay cũng trải qua rất gian nan, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một kẻ ném thê bỏ con như hắn, thà rằng coi hắn như không tồn tại, cũng chẳng thèm gặp lại, dù sao mấy năm nay nàng cũng chưa từng dựa dẫm vào hắn.
Đến giờ phút này, nàng vẫn còn chút do dự.
Hắn có biết a nương mang thai nàng không? Hay vì tình thế bức bách mà không thể kịp thời tìm đến? Nếu biết, hắn có cưới a nương bằng tam thư lục lễ, yêu thương a nương chân thành không?
Hiện giờ biết nàng còn sống, hắn có áy náy không? Có muốn nhận nàng làm con gái không?
Hay là thấy nàng hiện giờ ở Đông cung sống khá tốt, thậm chí còn có hi vọng trở thành nương nương, hắn mới vội vàng chạy đến nhận thân để thăng quan tiến tước?
Nếu là vậy, nàng cũng sẽ không nhận người cha hữu danh vô thực này.
Tình cảm của nàng và điện hạ rất đáng quý. Nàng không có gia thế, cũng không có tài danh gì, chỉ có thể giúp hắn giảm bớt phiền não, quan trọng hơn cả là tình cảm thuần túy trong lòng.
Nếu có một người cha không ra gì, nàng thà không nhận người cha hữu danh vô thực này, cũng không để hắn lợi dụng mình để thăng tiến, phá hỏng tình cảm thuần túy giữa nàng và điện hạ.
Thái tử đứng ngoài điện, yên lặng nghe tiếng lòng nàng, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười khó nhận ra.
Còn muốn nghe nàng nghĩ gì về mình, bỗng nghe thấy bên trong một tiếng kêu đau nhẹ, hắn cau mày, lập tức bước nhanh vào điện. Thấy nàng ôm thêu sọt, vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Vân Quỳ ngậm ngón tay vào miệng mút mút, nhỏ giọng đáp: "Không sao, bị kim đâm tay."
Thái tử ba bước hai bước đến trước mặt nàng, nâng ngón tay bị thương lên xem xét, mới thấy trên ngón tay nhỏ nhắn ấy có mấy lỗ nhỏ.
Hắn cau mày, nhẹ nhàng vuốt ve mấy chỗ đó, rồi lạnh lùng liếc nhìn tấm y màu trắng trong tay nàng: "Không biết may vá thì đừng làm, cô thiếu ngươi bộ y phục này sao?"
Vân Quỳ lầm bầm: "Điện hạ không thiếu tẩm y, chỉ cần ngài lên tiếng, toàn kinh thành các cô nương đều nguyện ý may tẩm y cho ngài, con chỉ xếp hàng thôi."
Thái tử cười nhạo một tiếng, bóp mặt nàng: "Ngươi học những lời này ở đâu?"
Vân Quỳ vẫn cầm kim chỉ, vụng về may vá.
Thái tử lấy kim và thuốc từ trên án kỷ, Vân Quỳ trợn mắt nhìn hắn nửa quỳ trước mặt mình, cau mày bôi thuốc cho nàng.
Nàng không quen thấy hắn hạ thấp mình như vậy, muốn rụt tay lại, nhưng bị hắn nắm chặt.
Nàng mím môi, nhìn những lỗ kim trên ngón tay gần như khép lại, ngượng ngùng nói: "Điện hạ có phải chưa từng thấy vết thương nhỏ thế này không?"
Thái tử nói: "Gặp qua."
Hắn nhìn nàng đầy ý vị, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại trên ngực nàng.
Vân Quỳ mặt đỏ bừng: "..."
"Ta đang vạch áo cho người xem lưng đấy! Nơi này mỗi ngày đều có dấu răng của hắn, dấu răng cũng coi là vết thương nhẹ thôi..."
Bôi thuốc xong, Thái tử trầm mặc một lát, hầu kết khẽ lăn: "Tấm y này phải làm đến bao giờ?"
Vân Quỳ nói: "Tay nghề con không tốt, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng."
Thái tử: "Hôm nay đừng làm nữa."
Hắn ném thêu sọt sang một bên, bế nàng lên, Vân Quỳ sợ hãi ôm chặt cổ hắn: "Điện hạ, người... Người cho con nghỉ ngơi một chút đi, con còn đau..."
Thái tử nói: "Mỗi tháng đều cho ngươi nghỉ đủ bảy ngày mà."
Vân Quỳ: "... Đó là vì…vì… quý thủy chứ."
Thái tử nghiêm túc nói: "Kia trấn điếm chi bảo đã nói mấy ngày nay là thời điểm ngươi muốn nhất."
Vân Quỳ hai má đỏ bừng, giọng nói yếu ớt: "Này… cũng không phải ai cũng vậy."
Nàng không biết phản bác thế nào, người đã bị hắn đặt lên giường.
Thái tử đưa tay vào trong váy nàng vuốt ve một lát, đầu ngón tay cảm nhận được sự ấm áp, hắn khẽ cười, cố ý dùng ngón tay vuốt ve môi nàng: "Xem ra trong sách nói không sai, ngươi đúng là thể chất này."
Không đợi nàng giãy giụa, những nụ hôn dày đặc đã không chút nghĩ ngợi dừng lại trên gương mặt, rồi xuống cổ nàng.
Rất nhanh nàng phát hiện ra điều bất thường mấy ngày nay, chỉ là bị hắn làm cho chết lặng, phản ứng đầu tiên là kháng cự. Nhưng khi sự nóng bỏng ấy đè xuống, khi da thịt hai người chạm vào nhau, nàng vẫn không nhịn được mà thả lỏng thân thể, vô thức đón nhận.
Nam nhân kia hung dữ vô cùng, cố tình chọn lúc nàng đang nửa tỉnh nửa mê để hỏi nàng những câu hỏi khó hiểu.
"Ngươi thường ngày hay gọi ta là gì? Gọi thử cho ta nghe."
Vân Quỳ bị hắn nâng hai chân lên, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, không hiểu ý hắn: "Kêu... Điện hạ?"
Thái tử: "Còn nữa?"
Nàng còn gọi hắn là gì nữa? Ký ức hỗn độn cứ thế hiện lên, nàng chợt nhớ ra: "Lớn, lão đại?"
Tiếng nói vừa dứt, lập tức chịu một trận hung hăng, Vân Quỳ cắn chặt môi, vẫn không thể kìm nén được tiếng kêu rên từ cổ họng trào ra.
Nàng khóc không ra nước mắt, vội vàng đẩy hắn: "Ngươi đừng vội, ta suy nghĩ lại chút... À, tổ tông?"
Rõ ràng không phải câu trả lời hắn muốn, lần này hắn hầu như đẩy đến tận cùng, nước mắt nàng tuôn trào như thác lũ: "Ta cũng không gọi gì khác nữa..."
Thái tử vẫn không buông tha: "Suy nghĩ tiếp."
Vân Quỳ bị hắn hành hạ đến sắp phát điên, một bên nắm chặt chăn cố gắng chịu đựng, một bên lục tìm trong ký ức, cuối cùng không chắc chắn mà thốt lên: "Thái tử, Thái tử ca ca?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại như lông vũ, khẽ đùa giỡn trong lòng hắn.
Hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, giọng nói hơi khàn: "Trên giường thì có thể gọi như vậy, nhưng vẫn chưa đúng."
Nên khen thì khen, nên phạt thì phải phạt.
Vân Quỳ nắm chặt ngón tay, cả người run rẩy: "Tiêu..."
Chữ "Quý" mới thốt ra được nửa chữ đã bị nàng nuốt trở lại, người này dường như ghét nhất danh xưng ấy, thậm chí cảm thấy gọi tên đầy đủ của hắn còn tốt hơn.
Nàng chịu đựng sự run rẩy, nhẹ giọng nói: "Tiêu... Kỳ An?"
Nam nhân thở dốc mạnh, đôi mắt phượng đen láy ẩn chứa ngọn lửa mãnh liệt, như muốn thiêu đốt người ta thành tro bụi.
"Tên của ta ngươi có thể tùy ý gọi, nhưng hiện tại ta muốn không phải cái đó."
Vân Quỳ hoàn toàn hoang mang giữa những đợt va chạm liên tiếp.
Thái tử đúng lúc nhắc nhở: "Bên ngoài ngươi gọi ta như thế nào?"
Vân Quỳ cuối cùng nhớ đến câu "Phu nhân" mà hắn nói trên đường từ Bình Châu về Xương Nhạc, hàng mi dính nước mắt khẽ rung.
"Hắn muốn nghe là... Phu quân?"
Trong đầu chợt nhớ đến đêm đó, nàng và hắn tâm sự thẳng thắn, quả thực đã nói như vậy:
"Nếu điện hạ chỉ là một tiểu quan lại, một người buôn bán nhỏ, ngài gọi ta một tiếng phu nhân bên ngoài, ta cũng có thể vui vẻ gọi ngài phu quân."
Vừa phân tâm, nam nhân lại hung hăng va chạm, Vân Quỳ cắn răng lấy lại tinh thần: "Điện hạ muốn nghe cái này?"
Thái tử nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sắc bén, nặng nề.
Vân Quỳ quay mặt đi, muốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ xoay lại, buộc phải nhìn thẳng vào hắn.
Nàng vẫn cúi mắt, cắn môi nói: "Ta không dám... Điện hạ đừng ép ta."
Thái tử trầm giọng hỏi: "Vì sao không dám?"
Vân Quỳ không biết trả lời thế nào, trầm mặc một lúc mới nói: "Điện hạ quý là thái tử, há là chồng của một nữ tử bình thường? Tương lai không thiếu được tam cung lục viện, ta làm sao có thể chiếm lấy điện hạ một mình."
Thái tử nhíu mày: "Khi nào ta nói ta muốn tam cung lục viện?"
Vân Quỳ không dám nghĩ nhiều: "Điện hạ là dòng dõi độc nhất, lại không có hậu cung đầy đủ, việc nối dõi tông đường, các đại thần sẽ không bỏ qua."
Thái tử nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: "Ngươi không muốn sinh con cho ta sao?"
"Muốn thì muốn, nhưng cũng phải sinh được chứ, ngươi mỗi ngày đều 'cày cấy', vậy mà vẫn chưa có động tĩnh gì..."
Vân Quỳ ngượng ngùng liếc hắn một cái, biết hắn nghe thấy rồi.
Thái tử âm thầm cắn răng: "Ý ngươi là, ta làm chưa đủ nhiều?"
Vân Quỳ cam đoan mình không có ý đó, lập tức nói: "Sinh con cũng phải có duyên phận, ngươi xem Ninh Đức Hầu thế tử, còn có ta, cha mẹ ta... cũng có người 'cày cấy' nhiều mà vẫn không được, không phải nói ngươi đâu, ta nói là có nhiều người..."
Lời còn chưa dứt, người liền bị cường thế lật mặt. Nàng khóc thút thít, nắm chặt chăn, hối hận không thôi.
Thái tử mắt sắc nặng nề, trong lòng cũng khó chịu, cuối cùng thử dùng chút thủ đoạn trên bảo vật trấn an.
Nàng bị đầu lưỡi hắn đỉnh, khóc đến lê hoa đái vũ, cả người run rẩy, càng không ngờ hắn lại nguyện ý đối nàng như thế.
"Điện hạ đừng ép ta! Ta thà chết chứ không chịu khuất phục…"
"Ta… ta rất dễ dàng liền khuất phục… hu hu hu…"
"Còn không phải là kêu phu quân sao… Tâm lý ta kêu cũng như vậy, ngài nghe là được rồi…"
Thái tử ngẩng đầu, môi mỏng dính đồ của nàng, vẫn không chịu dễ dàng bỏ qua.
"Trong lòng kêu tính là gì, ngươi cứ như vậy có lệ cô?"
Vân Quỳ cả người run run vô cùng, thật sự chịu không nổi hắn qua lại liếm mút, cuối cùng gần như vò nát gấm hoa dưới thân, khóc hô: "Điện hạ… phu quân…"
Thái tử: "Phía trước hai chữ không cần."
Vân Quỳ cắn chặt môi, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở, thấp đến không thể lại thấp: "Phu quân…"
Thái tử thở dài, đứng dậy xoa xoa mặt nàng, lấy khăn trong tay đưa cho nàng, "Ngoan, thay cô lau mặt."
Vân Quỳ mặt đỏ bừng, chịu đựng thẹn thùng, từng chút một lau sạch vết nước trên mặt hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần, "Điện hạ bắt nạt người…"
Thái tử cười khẽ: "Nhượng ngươi kêu phu quân chính là bắt nạt người?"
Vân Quỳ tức giận nói: "Ngươi đây là đối ta nghiêm hình bức cung."
Thái tử nắn vuốt vết nước trên môi, "Cô cũng sẽ không đối phạm nhân như thế."
Vân Quỳ quay mặt đi, vẫn nhỏ giọng kháng cự: "Thật sự không thể kêu, đây là đại nghịch bất đạo."
Thái tử nói: "Cô chính là thế gian này nói."
Vân Quỳ: "..."
Thái tử nắm gáy nàng, "Nhớ kỹ tiếng gọi này, sau này cô còn muốn nghe."
Vân Quỳ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, "Nha."
Đêm nay bị hắn luân phiên giày vò, cuối cùng ghé vào ngực hắn ngủ rồi.
Đêm khuya.
Một bóng đen quỷ mị lẻn vào Dưỡng Tâm điện.
Thuần Minh Đế dựa vào long ỷ nhắm mắt dưỡng thần.
Một năm qua triều đình phong vân làm hắn tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, khổ tâm gây dựng thế lực lại như cao ốc sụp đổ, cả tâm phúc đại thần trọng dụng cũng liên tiếp gặp chuyện không may. Hắn hiện giờ gần bốn mươi tuổi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, ngay cả tối nay triệu hai mỹ nhân tuyệt sắc cũng làm cho hắn hữu tâm vô lực.
Lư Túc lặng lẽ vào điện, quỳ trước mặt Thuần Minh Đế: "Bệ hạ, sự tình đều làm xong."
Thuần Minh Đế chậm rãi siết chặt nắm đấm, mặt lộ vẻ tàn bạo: "Những hương độc đó thật sự có thể khiến Thái tử phát điên mất khống chế, nổ tan xác mà chết?"
Lư Túc gật đầu: "Hương độc xen lẫn trong nước tắm Phật không dấu vết, ngay cả cao tăng Bàn Nhược Tự cũng ngửi không ra bất kỳ đầu mối nào, đối với chứng bệnh của Thái tử lại là trí mạng. Vi thần có 90% chắc chắn, chỉ cần Thái tử ở hiện trường pháp hội, chắc chắn sẽ phát tác, tại trước mặt triều thần và tôn thất va chạm thần phật, thất thố giết người. Cho dù chính hắn không vì điên cuồng mà chết, Cẩm Y Vệ cũng có thể đuổi ma trừ túy, còn dùng Phật gia thanh tịnh làm cớ tại chỗ tru sát Thái tử."
Thuần Minh Đế trầm giọng nói: "Trẫm lại tin ngươi một hồi, việc này tuyệt đối không thể tái xuất sơ suất!"
Lư Túc lập tức chắp tay đáp ứng.
Mùng tám tháng tư, lễ tắm Phật.
Thái tử phân phó phòng ăn làm cho nàng bát mì trường thọ, nhìn nàng ăn xong mới nói: "Hôm nay ngươi cùng cô cùng đi Bàn Nhược Tự."
Vân Quỳ mới muốn hỏi, liền nghe hắn nói: "Hắn cũng sẽ tùy giá đi trước."
Vân Quỳ thoáng chốc khẩn trương, "Ngươi nói là…"
Phụ thân?
Hôm nay nàng liền muốn gặp hắn sao?
Thái tử đứng dậy nắm tay nàng hơi lạnh: "Đi thôi."
Lễ tắm Phật là việc trọng đại nhất trong năm của Phật giáo, hôm nay đế hậu, tôn thất, trọng thần trong triều đều đến Bàn Nhược Tự tắm Phật cầu phúc.
Đoàn xe ngựa sơn đen đàn mộc dừng trước Đông Hoa môn, bốn con tuấn mã dẫn đầu, vô số thị vệ đao kiếm chỉnh tề xếp hàng, toàn bộ đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, tiếng bánh xe nặng nề cùng tiếng va chạm khôi giáp binh khí như nghiền ép ở bên tai.
Vân Quỳ thấp thỏm bất an, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Xe ngựa tiến vào ngự phố, bên tai dần dần vang lên tiếng huyên náo. Vân Quỳ lúc này mới dám mạnh dạn vén một góc màn xe, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Gió bốn phương phất phơ, nàng thở dài một hơi, rốt cuộc cũng giải tỏa được chút khẩn trương trong lòng.
Thái tử từ trong áo lấy ra một chiếc hộp gấm bằng gỗ lim đưa cho nàng, “Sinh nhật hạ lễ, mở ra xem?”
Vân Quỳ lấy lại tinh thần, “Điện hạ còn chuẩn bị lễ sinh nhật cho ta sao?”
Nàng cẩn thận mở khóa, tưởng rằng trong hộp là những món trang sức linh tinh, không ngờ lại là một xấp khế nhà dày cộp!
Thái tử liếc nàng một cái, thờ ơ nói: “Mới nãy ngươi thấy mấy chục nhà mặt tiền cửa hiệu ở đây chứ gì?”
Theo như hắn hiểu, Thịnh Dự vẫn thường mua son phấn, châu báu trang sức dọc con đường này làm quà sinh nhật cho nàng.
Vậy hắn liền cao giá mua lại toàn bộ những cửa hiệu mặt tiền ấy, tất cả đều tặng nàng.
Vân Quỳ há hốc mồm, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời.
Thái tử thản nhiên nói: “Ngươi không phải vẫn luôn oán trách ta lấy đi khế nhà của ngươi ở Bình châu phủ sao? Những thứ này bồi thường cho ngươi, đủ chưa?”
Vân Quỳ trước mắt bỗng tối sầm, đột nhiên có chút choáng ngợp…