Chương 1
Tính khí của Lục Yến Chu ngày càng thất thường.
Có mấy đêm, tôi bị anh “dày vò” đến mức đầu óc mơ hồ, anh ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn như bóng ma thì thầm:
“Tại sao em lại thân với gã đàn ông đó?”
Tôi còn chưa hiểu: “Gã nào?”
Anh nói: “Cái tên hỏi đường em ban ngày đấy.”
Tôi: “……”
Lần cuối cùng, lúc anh còn đang ngủ, tôi dọn dẹp đồ đạc, rời khỏi căn hộ chúng tôi sống chung, quay về nhà mình.
Tôi nhắn tin chia tay.
Tôi không biết từ khi nào, Lục Yến Chu bắt đầu trở nên điên cuồng như vậy.
Tối nào cũng đúng 8 giờ nhắn tin, gọi điện, hỏi tôi đang ở đâu.
Ba ngày hai bữa lại đến công ty tôi, canh chừng từng đồng nghiệp nam, kiếm cớ làm khó không thiếu lý do.
Rõ ràng là tổng tài mà hành xử như rảnh rỗi vô công rồi nghề, suốt ngày chỉ biết canh chừng tôi.
Chiếm hữu đến mức vào cả tài khoản mạng xã hội của tôi, chặn toàn bộ mỹ nam sáu múi.
Anh bị bệnh à?
Lúc đầu, Lục Yến Chu là hình mẫu tổng tài cấm dục, trưởng thành chín chắn.
Mới yêu, tôi còn tưởng anh ngây thơ khù khờ, ngoại trừ công việc thì lúc nào cũng lúng túng dễ thương.
Chính cái “phản ứng hóa học” ấy khiến tôi đổ đứ đừ.
Ai ngờ... càng yêu lâu, anh càng lộ rõ một mặt tối mà tôi không chịu nổi: sự kiểm soát và chiếm hữu khó thở.
Thật sự không yêu nổi kiểu người như vậy.
Yêu đương với anh giống như đeo xích — quá ngột ngạt.
Tôi nghĩ… tôi nên quay về làm chính mình.
Có thể nói Lục Yến Chu miễn cưỡng cũng được coi là mối tình đầu của tôi.
Trước anh, tôi chỉ thả thính, chưa từng yêu ai nghiêm túc, thích đùa vui, ghét ràng buộc. Có ai tỏ tình là tôi từ chối ngay.
Từ chối quá nhiều, thành ra tiếng xấu vang xa: "hoa tâm", "củ cải" - lăng nhăng đa tình, gặp ai cũng rung động.
Gặp Lục Yến Chu đúng lúc tôi nổi hứng muốn biết yêu là gì, nên thử theo đuổi.
Không ngờ, trông thì lạnh lùng xa cách, nhưng hóa ra... theo đuổi lại dễ không tưởng.
Ngoài những ngày đầu, còn lại đều là anh chủ động.
Tôi từng nghe vài tin đồn về anh.
Khác hẳn tôi.
Lục Yến Chu là kiểu con nhà người ta chính hiệu.
Từ bé đã ngoan ngoãn, gương mẫu.
Đời tư sạch sẽ, bề ngoài chỉn chu, ngoài mặt thì lạnh nhạt, nhưng thương trường thì sắc sảo lão luyện.
Tôi không hề ngờ, sau khi yêu, anh ấy lại là người như vậy.
Yêu kiểu này tôi chịu không nổi.
Quá ràng buộc, quá chật chội – không hợp tôi chút nào.