Chương 10
Tối hôm đó, cả biệt thự sáng đèn suốt đêm.
Ba người chúng tôi ngồi trên ghế sofa, không khí vô cùng vi diệu.
Hoài Tuyết Yên kia vừa mới dọn hết mảnh thủy tinh dưới bếp, giờ thì chìa tay ra cho tôi xem vết xước trên ngón tay:
“Anh Nguyên, hồi nãy em lỡ làm trầy tay nè, đau lắm…”
Tôi cúi đầu nhìn — ừm, chậm thêm một phút là vết thương sẽ lành hẳn rồi.
Hoài Tuyết Yên “bản gốc” cũng đưa tay áo lên, cho tôi xem miếng băng cá nhân đang thấm máu, đôi mắt ướt át ngước nhìn tôi:
“A Nguyên… vết thương em hình như lại rách rồi…”
Tôi liếc sơ qua lớp băng — đừng tưởng tôi không thấy em cố ý gỡ băng làm rách lại vết thương nhé.
Tuyết Yên kia tiếp lời ngay:
“Anh Nguyên, lưng em cũng đau quá…”
Tuyết Yên “bản gốc” khẽ gọi:
“A Nguyên…”
…
Tôi mệt rồi.
Tôi buông xuôi rồi.
Ha ha, chọc giận tôi rồi, mấy người coi như đấm vào bị bông thôi.
Tôi bật dậy, trừng mắt nhìn hai người họ:
“Em bị trầy tay thì cần băng bó, còn em - vết thương rách ra cũng phải băng bó. Vậy thì hai người tự băng bó cho nhau đi là xong. Nhanh gọn! Tiếp theo!”
“Thời gian của hai người là thời gian, còn thời gian của anh thì không phải chắc? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Hai giờ rưỡi sáng! Nghĩa là gì? Nghĩa là lẽ ra tất cả chúng ta phải ngủ rồi! Giờ là thời gian ngủ! Cho nên kết luận — đây chỉ là một giấc mơ, mọi người đừng nghiêm túc quá, rửa mặt rồi đi ngủ thôi.”
Nói một tràng lộn xộn cho hả giận, tôi tuyên bố mệnh lệnh cuối cùng:
“Thôi, anh đi ngủ đây. Đừng ai làm phiền anh nữa!”
Hai người họ cùng lúc chết lặng.
Tôi chẳng thèm nhìn lại, nhanh như chớp chạy lên lầu, tìm một phòng trống, khóa cửa, lên giường, trùm chăn.
Một loạt động tác gọn gàng dứt khoát.
Sau đó úp mặt xuống ngủ.
Ha.
Tôi hết sức chịu đựng rồi.
Tôi mơ một giấc mơ dài và nặng nề.
Trong mơ, tôi thấy Hoài Tuyết Yên bị mắc kẹt trong một đám cháy lớn.
Tôi không màng gì hết, lao vào cứu cô ấy. Nhưng rồi lại nhận ra — tôi chỉ là một linh hồn, không thể chạm vào bất cứ thứ gì.
Hoài Tuyết Yên trong mơ hình như cảm nhận được điều gì, từ từ ngẩng đầu lên.
Tôi cuối cùng cũng thấy rõ gương mặt cô ấy.
Mệt mỏi, trống rỗng, giống như một bông hoa khô héo, chẳng còn sức sống.
Tôi vội vàng chạy tới, cuống cuồng muốn kéo tay cô:
“Hoài Tuyết Yên, mau! Chúng ta phải ra khỏi đây!”
Cô không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi, đưa tay khẽ muốn lau nước mắt trên mặt tôi.
Nhưng... chạm vào hư không.
Hoài Tuyết Yên cố gắng nở một nụ cười, nhẹ giọng dỗ tôi:
“A Nguyên đừng khóc, đây chỉ là một giấc mơ thôi, không sao hết. Tỉnh lại là ổn rồi.”
Là Hoài Tuyết Yên trong nguyên tác.
Tôi hoảng loạn, không kiềm được:
“Mình phải chạy ra trước đã! Dù có là mơ thì cũng chạy ra đi, được không?”
Cô lắc đầu:
“Mình không thoát ra được đâu.”
Lúc này tôi mới nhận ra, thế giới xung quanh đang từng chút sụp đổ.
Mà tôi chỉ có thể bất lực đứng đó, giống như người ngoài cuộc.
Cơ thể Hoài Tuyết Yên dần tan biến trong ánh lửa.
Cô cúi người, mỉm cười nhìn tôi:
“Thôi nào, đừng buồn nữa.”
“A Nguyên, bất kể là ở dòng thời gian nào, Hoài Tuyết Yên cũng sẽ yêu anh đến cùng.”
“Giờ thì, quay về dòng thời gian thuộc về anh đi. Ở đó vẫn còn người đang chờ anh đó.”