Sau Khi Cứu Rỗi Nữ Phụ, Cô Ấy Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 9

Chương 9
Cuối cùng cũng dỗ xong Hoài Tuyết Yên "nguyên tác", tôi thở phào nhẹ nhõm, mở cửa phòng ngủ phụ ra—
Và lập tức bị Hoài Tuyết Yên "hiện tại" ép vào cánh cửa.
Ánh mắt cô ấy sâu thẳm khó đoán: “A Nguyên?”
Tôi đã quá quen với kiểu hành động "áp sát bất ngờ" của cô ấy — vào tường, lên giường, hay bây giờ là vào cửa — nên bình tĩnh nhìn lại.
Rồi cô ấy lại cúi đầu hôn tôi.
Chậm rãi mà triền miên, từ mắt, sống mũi đến khóe môi.
Nụ hôn này dịu dàng đến mức khiến người ta run rẩy.
Bên tai là hơi thở khẽ khàng của cô ấy, khi tôi gần như sắp chìm đắm hoàn toàn, thì nghe thấy cô ấy khẽ cười:
“Anh ơi, anh đang… giấu tình nhân trong nhà đấy à?”
Cùng lúc đó, sau lưng tôi bỗng vang lên một giọng nói:
“Anh Nguyên, anh ngủ chưa? Em hâm sữa cho anh rồi.”
…Không phải chứ, em vừa mới xuất viện, còn bận hâm sữa cho anh làm gì!
Tôi hoảng hốt đẩy nhẹ Hoài Tuyết Yên đang áp sát trước mặt, cố nén hơi thở, nhỏ giọng nói:
“Đừng… Tuyết Yên, em dừng lại một chút.”
Tuyết Yên khẽ đáp “ừm” một tiếng, nhưng động tác không dừng lại, ngược lại còn cuồng nhiệt hơn.
Ánh mắt cô ấy mang theo ý cười, sâu thẳm như mặt hồ giữa đêm.
“Bé cưng, anh đang gọi Tuyết Yên nào thế hả?”
Ngoài cửa, Hoài Tuyết Yên kia vẫn đang gọi:
“A Nguyên? Anh ngủ rồi sao?”
…Chết rồi.
Hệ thống, ký chủ của mấy người sắp hại chết tôi thật rồi đấy...
Toàn thân tôi căng như dây đàn, chỉ sợ bị Hoài Tuyết Yên ngoài cửa phát hiện — cách đúng một cánh cửa, tôi đang bị một cô Hoài Tuyết Yên khác vòng tay ôm cổ hôn đến gần như không thở nổi.
Cuối cùng, cô ấy cũng chịu để tôi có chút thời gian thở.
Tôi lập tức lên tiếng với người ngoài cửa:
“Anh không uống đâu, anh ngủ rồi, em cũng đi ngủ sớm đi.”
Ngoài cửa rốt cuộc yên tĩnh lại.
Ngay sau đó, Hoài Tuyết Yên trước mặt lại tiếp tục.
Còn điện thoại tôi đặt ở bên cạnh cứ thế bật lên hàng loạt tin nhắn:
“Em biết là anh chưa ngủ, chỉ là không muốn gặp em thôi đúng không…”
“Trước đây em đã nói nhiều lời tổn thương, em cứ nghĩ anh thích Tần Yên, chỉ coi em là người thay thế. Em đã trách lầm anh. Em còn vô tình làm xước mặt anh… xin lỗi anh Nguyên, là em không kiềm chế được cảm xúc, không nên ném ly, càng không nên làm anh bị thương… Anh có thể cho em thêm một cơ hội nữa được không?”
“Đừng ghét em mà…”
Tiếc là tôi đã chẳng còn sức đâu mà để ý đến những lời đó nữa
Tôi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi thế nào.
Nửa đêm tỉnh dậy, thấy hơi khát nên xuống lầu rót nước.
Vừa bước vào bếp, tôi rót đầy một cốc nước ấm. Quay đầu lại thì thấy Hoài Tuyết Yên cũng đang bước vào, đi về phía tôi.
Đầu óc tôi vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, cứ tưởng là đã làm ồn khiến Tuyết Yên kia thức giấc.
Mà bởi vì trước khi ngủ bị ép gọi “A Yên” mấy lần, nên lúc thấy người trước mặt, tôi theo phản xạ buột miệng:
“A Yên, em bị anh đánh thức à? Muốn uống nước không?”
Người trước mặt khựng lại, nhìn tôi không nói gì.
Tôi chợt tỉnh táo hẳn.
Một dự cảm không lành trào lên trong lòng.
Giống như để xác nhận cảm giác ấy, cô ấy mỉm cười, nụ cười vô hại nhưng khiến người khác phát lạnh:
“A Nguyên, anh đang gọi em à?”
Tôi lập tức cảnh giác nhưng cố tỏ ra bình thản:
“Ừ, đúng rồi, haha… Anh quen miệng thôi mà, haha…”
Cô ấy từng bước tiến đến gần tôi, mà tôi thì lùi mãi, cho đến khi lưng chạm vào bệ bếp bằng đá hoa cương, không còn đường lui.
Cô ấy vươn tay vòng qua eo tôi, mắt cong lên, cười ngọt ngào:
“Vậy… anh Nguyên gọi thêm một lần nữa được không?”
Rắc —
Chiếc cốc trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Cô ấy chậm rãi ghé sát, thì thầm:
“A Nguyên, anh đang căng thẳng cái gì vậy?”
Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng:
“Haha, có gì đâu mà căng thẳng. Em nghĩ nhiều rồi.”
Tôi thầm tự trấn an trong lòng — chỉ cần Hoài Tuyết Yên “bản gốc” chưa thấy người kia thì tôi vẫn có thể chối, rồi đợi hệ thống—
Còn chưa kịp an ủi mình xong, tiếng bước chân vang lên.
Tôi và Hoài Tuyết Yên “bản gốc” đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
Rồi thấy...
Hoài Tuyết Yên kia chậm rãi bước vào khung cửa bếp, ánh mắt bình tĩnh nhìn chúng tôi, còn nở một nụ cười dịu dàng.
Cổ áo cô ấy cố tình nới lỏng, để lộ xương quai xanh… trên đó vẫn còn dấu vết đỏ mờ mờ.
Giây tiếp theo, cô ấy liếc nhìn tay Hoài Tuyết Yên đang ôm eo tôi, nhướng mày:
“Mạng cũng cứng phết nhỉ, không bị xe tông gãy tay cơ đấy?”
Tôi lập tức quay sang nhìn Hoài Tuyết Yên “bản gốc”, sợ cô ấy nổi bão.
Kết quả là… cô ấy chỉ yên lặng nhìn tôi.
Trên gương mặt không có chút ngạc nhiên nào, như thể đã sớm đoán được chuyện này.
Môi cô ấy trắng bệch, cố gắng nặn ra một nụ cười mệt mỏi, đứng trong bóng tối nhìn tôi:
“A Nguyên, đây là người anh yêu sao?”
Chúng tôi đứng gần nhau, tôi dễ dàng nghe được tiếng cô ấy thì thầm:
“…Quả thật là hơn em rất nhiều.”
Hai người Hoài Tuyết Yên cuối cùng cũng đã đối mặt.
Nhưng rất dễ phân biệt.
Một người như mèo nhà, được nuôi dưỡng đầy đủ, có thể vô tư hưởng thụ tình yêu của chủ nhân.
Người còn lại giống như một con mèo hoang đầy gai nhọn, vì từng làm người khác bị thương mà day dứt không thôi, chỉ dám lặng lẽ cầu xin tha thứ.
Phần lớn thời gian, cô ấy chỉ lặng lẽ trốn trong góc, nhìn chủ nhân và con mèo nhà kia vui đùa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất