Sau Khi Cứu Rỗi Nữ Phụ, Cô Ấy Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 3

Chương 3
Lúc đó tôi đã lên phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng bị đẩy ra.
Tôi ngước lên, thấy Hoài Tuyết Yên đứng tựa nghiêng vào khung cửa, cằm hơi hếch lên, nhìn tôi:
“Đây là phòng tôi, anh dọn sang phòng khác ngủ đi, nghe rõ chưa?”
Cả ngày đầu tôi đã choáng váng, giờ chẳng còn sức đâu mà cãi nhau với cô, chỉ gật đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Hoài Tuyết Yên nhíu mày, có vẻ không hài lòng với thái độ nhẫn nhịn của tôi.
Cô tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Dọn sang phòng phía Đông cuối hành lang, càng xa tôi càng tốt.”
Tôi không đáp lại mấy lời vô lý ấy, chỉ thu dọn xong rồi đi thẳng khỏi phòng.
May mà những phòng khác trong nhà đều được lau dọn thường xuyên, chỉ là giường nhỏ hơn phòng chính.
Tôi cảm thấy đầu ngày càng đau hơn, vội vàng tắm rửa rồi lên giường nằm nghỉ.
Nửa đêm, tôi bắt đầu sốt cao.
Đầu đau như búa bổ, người lạnh run, tôi mơ màng mở mắt—phát hiện có người đang đứng cạnh giường.
Trong ánh trăng lờ mờ, tôi dễ dàng nhận ra đó là Hoài Tuyết Yên.
Khoảnh khắc đó, tôi gần như nghĩ rằng người tôi yêu đã quay trở lại.
Tôi vô thức đưa tay ra.
Tôi không thấy bộ dạng mình lúc ấy thế nào, mắt đỏ hoe vì sốt, áo ngủ xộc xệch.
Người trước mặt khựng lại một chút, rồi cúi người.
Tôi giơ tay ôm lấy cổ cô, giọng khàn khàn mang theo chút tủi thân:
“A Yên… đầu anh đau quá…”
Người trước mặt lập tức cứng đờ, rồi nhanh chóng gỡ tay tôi ra.
Hoài Tuyết Yên đưa tay, mạnh mẽ nắm lấy cằm tôi, ngón tay lạnh lẽo quệt ngang khóe mắt đỏ bừng.
Cô cười, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt, giọng nói đầy châm chọc:
“Anh đang gọi ai thế? A Yên? Bị sốt đến điên rồi mà vẫn nhớ nhung cô tình cũ Tần Yên à?”
Không khí mập mờ tan biến, cô cúi sát mặt tôi, hơi thở phả vào má.
“Hay là tôi đưa anh đi gặp cô ta nhé? Nhìn bộ dạng bây giờ của anh, chắc cô ta sẽ rất thích đấy.”
Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo hơn một chút.
Khoảnh khắc nhận ra tình hình, tôi tức đến choáng váng đầu óc.
Tôi nghiêng đầu né tránh tay cô ấy, quay người nằm nghiêng sang bên, kéo chăn lên cao, lạnh lùng ném lại một câu:
“Ra ngoài đi.”
Hoài Tuyết Yên tức đến mức bật cười: “Được thôi, cứ nằm đó mà sốt đi, chờ cô người yêu của anh đến chăm nom.”
Cửa phòng mở rồi lại đóng, căn phòng trở lại yên tĩnh.
Tôi nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt thấm ướt gối, chỉ cố gắng ép mình đi ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng thiếp đi trong mơ màng.
Nhưng giấc ngủ không yên, tôi cứ có cảm giác có thứ gì đó mát lạnh dán lên trán mình.
Đến cuối cùng, cơn đau đầu cũng dịu đi phần nào.
Tôi cảm nhận được mép giường có người ngồi xuống.
Hình như có ai đó, rất lúng túng và gượng gạo, vòng tay ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng chạm vào những vết xước nhỏ trên má.
Tôi đang sốt cao, toàn thân lạnh run, bỗng chốc cảm nhận được hơi ấm, lập tức theo bản năng tìm một tư thế dễ chịu, rúc vào lòng người kia.
Cô ấy khựng lại, rất lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Trong khoảng không yên ắng, vang lên giọng cô ấy đầy giễu cợt:
“Cái con ả Tần Yên đó, có gì hơn người chứ?”
“Cũng chẳng sao cả, tôi không hề để tâm.”
Nhưng lúc đó tôi đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, vừa mới cử động một chút, cánh tay ôm lấy eo tôi liền siết lại.
Người nằm sau tôi cũng đã tỉnh.
Hoài Tuyết Yên còn chưa mở mắt, môi cô ấy theo thói quen chạm lên trán tôi.
Khoảnh khắc ấy, cả hai chúng tôi đều khựng lại.
Tôi hoàn hồn lại thì cô ấy đã buông tay, không thể tin nổi mà ngồi bật dậy.
Cô ấy cau mày chặt đến mức nhăn cả trán, như thể không hiểu nổi hành động vô thức vừa rồi của chính mình.
Ánh mắt cô rơi xuống người tôi, định mở miệng nói gì đó.
Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời tổn thương nào từ cô ấy nữa, liền lên tiếng ngắt lời:
“Tỉnh rồi thì về phòng mình đi.”
Gương mặt cô lập tức trở nên lạnh lùng, nghiến răng:
“Về thì về.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất