Chương 4
Mấy ngày sau đó, tôi không gặp lại Hoài Tuyết Yên.
Bình thường nơi làm việc của chúng tôi cũng khác nhau, cô ấy có công ty riêng cần quản lý, còn tôi phải tiếp quản sự nghiệp của ba mình.
Cho đến một đêm nọ, khi tôi đang làm thêm giờ, nhận được cuộc gọi từ trợ lý Trương.
Giọng cô ấy nghe rất lo lắng: “Anh ơi, Hoài Tổng bảo là đến quán bar chơi, nhưng giờ em gọi mãi không liên lạc được. Anh có thể đi tìm chị ấy được không?”
Tôi đáp lại một tiếng, sau đó cúp máy, thay đồ rồi lái xe đến quán bar.
Hỏi được số phòng VIP nơi Hoài Tuyết Yên đang ngồi, tôi bước tới cửa.
Cửa khép hờ, bên trong vọng ra tiếng cười nói ồn ào.
Trong phòng có vài chàng trai ăn mặc táo bạo, thỉnh thoảng lại liếc về phía Hoài Tuyết Yên, nhưng chẳng ai dám tiến tới gần.
Một giọng trêu chọc vang lên: “Hoài Tổng hôm nay rảnh rỗi quá ha, không ở nhà với chồng à?”
Hoài Tuyết Yên cầm ly rượu trong tay, uể oải liếc người đó: “Chán rồi.”
Có người nhìn thấy ngón tay cô: “Vậy sao vẫn còn giữ khư khư cái nhẫn cưới đó?”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về ngón áp út của cô.
Trên ngón tay thanh mảnh ấy, yên lặng đeo một chiếc nhẫn bạc đơn giản.
Hoài Tuyết Yên không nhớ nổi chiếc nhẫn này từ đâu ra, dường như cũng chẳng để tâm, tháo ra ném xuống sàn:
“Một cái nhẫn rách có gì đáng quý.”
Chiếc nhẫn lăn hai vòng trên sàn rồi biến mất.
Cả đám người bắt đầu cổ vũ: “Được đó! Tối nay không say không về!”
Chiếc nhẫn biến mất, có một chàng trai cuối cùng cũng lấy hết can đảm.
Cậu ta cầm chai rượu, bước tới rót đầy ly, nâng lên định đưa đến bên môi Hoài Tuyết Yên:
“Hoài Tổng, để em mời chị một ly nhé?”
Đúng lúc đó, tôi đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng đập vào mắt là cậu trai ngồi sát bên Hoài Tuyết Yên, tay cầm ly rượu, gần như sắp chạm vào cô ấy.
Còn ngón áp út của cô, trống trơn.
Tôi điềm tĩnh đảo mắt nhìn quanh.
Căn phòng lập tức yên lặng như tờ, đám người đang ngồi ngả nghiêng đều vội vàng ngồi ngay ngắn lại.
Không biết ai là người đầu tiên cất tiếng:
"Anh... anh rể, chào anh.”
Lập tức cả phòng đồng thanh:
“Chào anh rể!”
Dưới ánh mắt của mọi người, tôi từ tốn bước tới.
Âm nhạc dừng lại, đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tôi đứng trước mặt Hoài Tuyết Yên, mỉm cười nghiêng đầu:
“Từ nay, không cần gọi anh rể nữa.”
Nét cười quen thuộc trên gương mặt cô biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm:
“Kỷ Nguyên, anh có ý gì?”
Tôi tháo nhẫn khỏi tay, đặt trước mặt cô.
Cúi đầu, tôi không nhìn cô, chỉ dịu dàng nói:
“Không có gì đâu, trả lại em nhẫn cưới.”
Trong căn phòng yên ắng đến nghẹt thở, tôi tuyên bố chấm dứt mối quan hệ này.
“Hoài Tuyết Yên, ly hôn đi. Chúng ta chia tay trong hòa bình.”
Dứt lời, tôi không nhìn phản ứng của Hoài Tuyết Yên, lập tức quay người rời đi.
Về đến nhà, tôi bắt đầu lặng lẽ thu dọn hành lý.
Chưa được bao lâu, cửa ra vào đã vang lên tiếng mở.
Hoài Tuyết Yên bước vào, dáng vẻ vốn luôn gọn gàng giờ lại có phần lộn xộn, cô thở gấp, bước nhanh đến trước mặt tôi.
Cô nắm chặt tay tôi – tay đang cầm đồ đạc – rất mạnh.
Tôi cúi đầu, không nhìn cô.
Hoài Tuyết Yên nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng:
"Anh định đi đâu? Đi tìm A Yên của anh à?"
Tôi nhướng mắt nhìn cô, hỏi lại:
"Em nghĩ sao?"
Giữa chân mày cô đầy vẻ bực bội, giọng nói mang theo chút hoảng hốt và tủi thân mà ngay cả cô cũng không nhận ra:
"Vậy ra tôi chỉ là người thay thế cô ta? Giờ anh chơi chán rồi thì muốn vứt bỏ tôi sao?"
"Vì một người như thế mà thiếu gia nhà họ Kỷ cũng có thể vứt bỏ cả lòng kiêu hãnh của mình à?"
"Anh thích thì cứ đi đi, dù sao tôi cũng chẳng giữ anh lại đâu."
Tôi suýt bật cười vì tức giận, đang định mở miệng thì...
Dì Lưu – người vẫn đứng bên cạnh, từ nãy giờ im lặng – cuối cùng cũng lên tiếng.
Dường như bà thật sự không hiểu gì, nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi mãi mà vẫn rối rắm, cuối cùng không nhịn được nữa:
"Khoan đã... tiểu thư, A Yên không phải chính là cô sao? Cậu chủ ngoài cô ra thì còn tìm ai được nữa?"
Câu nói vừa dứt, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau...
Hoài Tuyết Yên từ từ buông tay tôi, chớp mắt một cái.
Sự bối rối trong cô dần tan đi, cô nhìn tôi, trong mắt dường như có ánh sáng đang từ từ được thắp lên:
"Hôm đó... người anh gọi là tôi à?"
Cô đứng thẳng người, lặng lẽ chờ đợi một câu trả lời từ tôi.
Như thể chỉ cần tôi gật đầu thừa nhận, cô sẽ lập tức thu lại tất cả gai nhọn trên người mình.
Tôi bật cười lạnh:
"Không phải chính em nói sớm đã chán rồi à? Là hay không thì có gì khác biệt?"
Tôi nhét vali vào tay cô, hạ giọng nhưng rõ ràng:
"À phải rồi, anh đã giúp em thu dọn hành lý xong rồi. Căn nhà này đứng tên anh, mời em rời đi."
Đúng vậy.
Lúc mới kết hôn, Hoài Tuyết Yên đã chuyển một nửa tài sản sang tên tôi, bao gồm cả căn nhà này.
Cô từng nói rằng nếu sau này có cãi nhau, người phải ra ngoài ngủ nên là cô, chứ không phải tôi bỏ nhà ra đi.
Không ngờ ngày đó thật sự đã đến.