Sau Khi Cứu Rỗi Nữ Phụ, Cô Ấy Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 5

Chương 5
Vì có chút chuyện liên quan đến nữ phụ trong cốt truyện gốc, tôi định đến gặp nam chính và nữ chính để xem tình hình.
Thế nên khi Tư Dương – nam chính – mời tôi đến nhà hàng cao cấp ăn tối, tôi lập tức đồng ý.
Khi đến nơi, tôi phát hiện ra A Yên cũng có mặt.
Không chỉ vậy, Hoài Tuyết Yên – người mấy ngày nay tôi không gặp, cũng đang ngồi bên cạnh.
Khi tôi bước vào, tư thế ngồi vốn khá thoải mái của Hoài Tuyết Yên bỗng cứng lại.
Tư Dương lúc đó đang cầm một hộp quà nhỏ được gói gọn gàng, đưa tay định tặng cho Hoài Tuyết Yên.
Cô không nhận, thậm chí còn đứng dậy, kéo giãn khoảng cách với Tư Dương.
Vẻ mặt cô hơi hoảng, lúng túng biện minh:
"Tôi đến tìm anh ấy chỉ là để lấy một món đồ, không phải..."
Tư Dương không để ý đến sự khác thường của cô, thấy tôi thì vui vẻ vẫy tay:
"Kỷ Nguyên, cuối cùng anh cũng đến, mau ngồi đi!"
Tôi ngồi xuống cạnh Tư Dương.
Vừa ngồi chưa ấm chỗ, A Yên đã đưa một tập tài liệu cho tôi. Nhưng tôi còn chưa kịp cầm lấy, Hoài Tuyết Yên đã nhanh tay giật lấy.
Cô như một con mèo bị xù lông, toàn thân căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm A Yên, hỏi gay gắt:
"Cô định làm gì?"
Tư Dương: ?
A Yên: ?
Một lúc sau, A Yên chậm rãi trả lời:
"Đây là toàn bộ tài liệu về công ty đối thủ của Kỷ gia..."
Hoài Tuyết Yên đáp một tiếng ngắn gọn:
"À."
Rồi cô lại ngồi xuống, lặng lẽ quan sát chúng tôi:
"Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện đi."
Tư Dương ghé sát tai tôi, thì thầm:
"Kỷ Nguyên, nhà anh hôm nay uống nhầm thuốc à?"
Tôi cũng đáp nhỏ:
"Ừ, định ly hôn rồi."
Tư Dương mở to mắt, sững sờ:
"Gì cơ? Cặp đôi tôi đẩy thuyền sắp tan rồi á?! Không thể nào! Nếu hai người ly hôn, tôi còn đẩy thuyền nào nữa? Cô ấy làm gì sai à?"
Tiếc là tôi không thể giải thích với cậu ấy rằng, Hoài Tuyết Yên bây giờ không còn là Hoài Tuyết Yên trước kia nữa.
Tôi chỉ có thể mơ hồ né tránh.
Sau bữa ăn, tôi chào Tư Dương và A Yên, đứng dậy rời đi.
Hoài Tuyết Yên đuổi theo từ phía sau, gọi tôi lại.
Tôi im lặng nhìn cô, không nói gì.
Không khí chùng xuống, rất lâu sau cô mới mở miệng, giọng mang theo sự ấm ức:
"Tôi tìm lại được chiếc nhẫn rồi..."
Cô buông bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi là hai chiếc nhẫn bạc giản dị nằm yên lặng.
Thấy tôi không phản ứng gì, cô hoảng hốt đến mức không kiềm chế nổi, liền cầm tay tôi lên, lấy nhẫn định đeo lại cho tôi.
Tôi né tránh, nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng hỏi:
"Em muốn làm gì vậy?"
Giọng cô hạ xuống, mang theo chút run rẩy:
"Tôi đã nói sai rồi... Tôi không nên nói như vậy, là lỗi của tôi..."
Cô khẽ khàng dỗ dành, như đang cầu xin:
"Đeo lại nhẫn đi, được không?"
"Không." Tôi nhìn cô, cười nhạt. "Nhẫn bị bẩn rồi, không thích nữa."
Dứt lời, tôi vòng qua cô định rời đi.
Cô hốt hoảng níu lấy cổ tay tôi, lấy chiếc hộp quà nhỏ mà Tư Dương đưa ra, mở ra ngay trước mặt tôi.
Là một chiếc đồng hồ đeo tay, kiểu dáng tinh xảo, giá trị không nhỏ.
Tôi nhớ ra, thì ra lần trước tôi buột miệng khen chiếc đồng hồ này đẹp.
Chắc là Hoài Tuyết Yên đã nghe thấy, nên mới nhờ Tư Dương giúp liên hệ với bên đấu giá để mua lại.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ trong tay cô ấy, bất giác nghĩ đến một chuyện.
Trong nguyên tác, Hoài Tuyết Yên là người như thế nào?
Không ai yêu cô ấy cả.
Cô sống khép kín, cực đoan, từ nhỏ đã bị gán cho cái mác “sao chổi”, bị bố mẹ vứt bỏ, bị cả thế giới chối từ.
Cô yêu nam chính một cách điên cuồng, cũng chỉ vì khi đó anh ta tiện tay chia cho cô một chút đồ ăn.
Vậy mà cô cứ bấu víu lấy chút ấm áp đó mãi không buông.
Về sau, cô trở thành phản diện, từ một đứa trẻ câm lặng, yếu đuối, biến thành kẻ ngông nghênh, bất cần, là nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện.
Còn bây giờ, “kẻ phản diện” ấy đang ôm chiếc đồng hồ, nhẹ giọng hỏi tôi có thích không.
Đôi mắt cô cụp xuống, ánh mắt an tĩnh, mềm mại như thể chẳng hề có sức sát thương.
Tôi nhìn vào mắt cô, bất chợt nhớ lại dáng vẻ của cô ngày bé—cũng là cô được tôi nuôi lớn—mỗi lần làm tôi giận, cũng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, như một chú chó nhỏ ướt sũng, vừa đáng thương vừa muốn dỗ dành.
Có lẽ nhận ra tôi đang ngẩn người, Hoài Tuyết Yên có chút bối rối, cảm xúc bất an lại dâng lên.
Cô túm lấy vai tôi, như sợ ánh sáng vừa le lói sẽ vụt tắt, vội vàng xác nhận:
“...Anh yêu tôi đúng không?”
Cơn đau trên vai khiến tôi hoàn hồn, tôi nhìn cô, môi mấp máy định nói gì đó.
Cô như cảm giác được điều tôi sắp nói, liền hoảng hốt cắt lời tôi:
“Thôi, không cần anh trả lời đâu, chúng ta—”
Tôi bình tĩnh nói:
“Nhưng em không phải là cô ấy.”
Một câu nói khiến toàn thân Hoài Tuyết Yên cứng đờ.
Cô cụp mắt xuống, hàng mi ươn ướt khẽ run lên.
Tôi không nói gì thêm, quay người rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất