Chương 6
Vì công ty ở ngay gần đây, tôi quyết định đi bộ tới.
Đứng chờ đèn đỏ, lòng tôi bỗng thấy bất an.
Khi đèn xanh bật lên, tôi vừa bước sang đường thì bất ngờ có một chiếc xe lao thẳng tới, không hề màng đến tín hiệu giao thông.
Tôi mở to mắt, nhìn rõ khuôn mặt người lái xe.
Là người bên công ty đối thủ.
Họ từng nhiều lần chơi xấu doanh nghiệp nhà tôi, gần đây tôi lại tình cờ tra ra một số bằng chứng họ trốn thuế, gian lận tài chính.
Vì nhà họ Tần cũng có liên quan, tôi đã nhờ Tần Yên tiếp tục đào sâu thêm.
Về mặt kinh doanh, tôi cũng không nể nang nữa, từng bước siết chặt họ.
Có vẻ như giờ đây, bên kia đã bị dồn đến bước đường cùng.
Nên họ định... liều chết với tôi sao?
Còn chưa kịp phản ứng, một bóng người đã lao đến, mạnh mẽ kéo tôi lăn sang bên cạnh.
Tôi được che chắn trong lòng, không hề hấn gì. Cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng rên đau đớn.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Hoài Tuyết Yên trắng bệch vì đau đớn.
Tôi choáng váng, vội gọi:
“Hoài Tuyết Yên!”
Cô như chẳng cảm thấy đau, phản diện nữ phụ trong nguyên tác lại thản nhiên cười với tôi. Môi cô trắng bệch nhưng mắt vẫn ánh lên ý cười.
Cô còn quay lại dỗ dành tôi:
“Không sao, đừng lo.”
Bàn tay run rẩy của cô sờ vào chiếc hộp nhỏ trong túi áo, cuối cùng cũng yên tâm.
“...May quá, hộp không bị hỏng.”
Trong khoảnh khắc không hợp thời điểm đó, tôi chợt nhớ đến vài năm trước.
Khi còn nhỏ, Hoài Tuyết Yên cũng từng như vậy.
Lần đó cô bị một đám côn đồ đánh, ngã dúi dụi trên mặt đất, vô cùng thê thảm.
Tôi vội đến gọi cảnh sát, đám người đó mới bỏ đi.
Còn cô, toàn thân bầm dập, lại chỉ lấy từ túi ngực ra một chiếc khuy áo lấp lánh, vui vẻ chìa ra cho tôi, còn có chút xấu hổ:
“Anh ơi, tặng anh cái khuy áo này.”
Và bây giờ, Hoài Tuyết Yên trong nguyên tác lại đang nắm chặt chiếc hộp có vết máu dính bên ngoài, nhưng chiếc đồng hồ bên trong thì vẫn nguyên vẹn.
Cô nói: “May quá, hộp không bị hỏng.”
Tôi không đáp, chỉ nhẹ nhàng đỡ cô dậy, xem xét vết thương.
Lúc đó cảnh sát cũng đã đến, đưa tài xế đi điều tra.
Sau đó, Hoài Tuyết Yên được đưa tới bệnh viện băng bó.
Sát trùng, làm sạch vết thương, rồi quấn băng.
Suốt quá trình đó, cô không cau mày lấy một lần.
Bác sĩ nói cô bị trầy xước nhiều chỗ, có vài vết thương khá sâu, cần thời gian chăm sóc cẩn thận.
Khi bác sĩ dặn dò xong rồi rời đi, tôi bước lại gần giường bệnh, nhìn những cuộn băng chằng chịt trên người cô.
Cô vì cứu tôi mà bị thương, tôi không thể thờ ơ bỏ đi ngay được.
Tôi hỏi: “Có đau không?”
Hoài Tuyết Yên theo phản xạ: “Có gì đâu mà đau—”
Nhưng vừa ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của tôi, câu nói đang đến miệng liền đổi giọng:
“Đau—đau lắm ấy.”
Cô nói nhỏ đi, mắt ướt nhòe nhìn tôi:
“Vết thương ở tay đau lắm, A Nguyên, anh thổi cho tôi chút được không?”
“Tôi... Em có thể gọi anh là A Nguyên chứ?”
Tôi tất nhiên nhìn ra cô đang cố tình tỏ ra đáng thương.
Không giống với Hoài Tuyết Yên mà tôi từng nuôi lớn.
Cô gái đó được tôi nuôi dạy trong môi trường đầy đủ tình thương, chỉ cần ngoan ngoãn một chút là sẽ được tôi yêu thương.
Còn cô gái trước mặt, phải gắng gượng diễn ngoan, diễn tội nghiệp, cẩn thận từng chút chỉ để đổi lấy một chút tình cảm từ tôi.
Có thể vì tôi vừa bị cô kéo ngã ra đường, tim vẫn còn chưa hết hồi hộp.
Tôi nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên mu bàn tay cô.
Hoài Tuyết Yên có lẽ không ngờ tôi thực sự sẽ làm vậy, khựng lại một chút.
Sau đó cô quay đầu né tránh ánh mắt tôi, nhưng tai đã đỏ bừng.
Tôi chống cằm suy nghĩ, rồi mới chậm rãi nhớ ra.
Theo mạch truyện gốc, phiên bản Hoài Tuyết Yên đã hắc hóa này… dường như còn chưa từng hôn ai.
Tôi cụp mắt che đi cảm xúc trong đáy lòng, đứng dậy định ra ngoài mua chút gì đó ăn.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, đi đến chỗ rẽ ở hành lang thì trong đầu tôi đột nhiên vang lên một giọng nói — là hệ thống đã lâu không xuất hiện:
【Lỗi, lỗi, khôi phục thất bại, đang cố gắng sửa chữa lại…】
Tôi còn chưa kịp hiểu “khôi phục thất bại” nghĩa là gì, thì đôi mắt bị ai đó bất ngờ bịt lại từ phía sau.
Tôi theo phản xạ định phản ứng, nhưng ngay sau đó lại ngửi thấy mùi hương hoa dịu nhẹ quen thuộc trên người Hoài Tuyết Yên.
Không đúng — Hoài Tuyết Yên đang ở trong phòng bệnh cơ mà, sao có thể ra đây?
Một cánh tay không cho tôi từ chối, vòng ra ôm lấy eo tôi, là một tư thế thân thuộc khiến tôi có cảm giác rất an toàn.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra...
Hoài Tuyết Yên mà tôi yêu — đã quay lại rồi.