Chương 7
Ngón tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve, đầu mũi khẽ chạm vào cổ tôi, hơi thở ấm áp phả lên da tôi.
Giọng cô ấy trong trẻo nhưng mang theo chút gì đó khó đoán:
“Anh à, thì ra anh thích em như vậy cơ đấy?”
Tôi đứng đơ tại chỗ, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Khoan đã, đợi chút... Chẳng phải tôi đang theo kịch bản “phòng không gió rét”, chia tay, đau khổ các kiểu sao?
Giờ sao lại thành ra “tranh giành tình cảm” thế này rồi?
Không gian xung quanh yên ắng đến mức tôi còn nghe thấy cả nhịp tim mình.
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Hoài Tuyết Yên đã dịu dàng nhưng cứng rắn ép tôi vào tường, sau đó là một nụ hôn mãnh liệt phủ xuống.
Tôi nhìn cô ấy, cuối cùng cũng chậm chạp nhận ra — mắt bắt đầu đỏ lên.
Hoài Tuyết Yên đột ngột dừng lại. Trong mắt cô có chút sắc lạnh, nhưng rất nhanh đã được che giấu, cô dịu giọng dỗ dành:
“Sao lại khóc vậy? Cô ta bắt nạt anh à?”
Tôi rốt cuộc cũng ý thức được chuyện đang xảy ra.
Thế giới này... xuất hiện hai Hoài Tuyết Yên.
Hai phiên bản đến từ hai dòng thời gian khác nhau, lại cùng tồn tại trong một thế giới.
Tôi không dám tưởng tượng nếu hai người họ mà gặp nhau, chắc chắn sẽ hỗn loạn chẳng khác nào chiến tranh thế giới.
Tôi vội vã lau nước mắt còn chưa khô, nắm lấy tay cô ấy, ngẩng đầu nhìn với vẻ sốt ruột:
“Giờ đừng nói gì hết, em mau về đi, đừng để ai phát hiện ra.”
Nếu có người phát hiện ra có hai Hoài Tuyết Yên, mọi thứ sẽ rối tung lên mất.
Hoài Tuyết Yên cúi xuống nhìn tôi, lông mi khẽ run:
“Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt như thế…”
Tôi: “….”
Tôi nghiến răng: “Em có đi không?”
Cô ấy lại cúi đầu, ghé sát mặt tôi, đuôi mắt cong lên như đang dụ dỗ:
“Vậy… thêm một cái hôn nữa được không?”
Tôi sốt ruột, vội vàng cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Còn chưa kịp rời đi thì Hoài Tuyết Yên đã nở nụ cười đắc ý, vòng tay qua cổ tôi, kéo tôi lại và hôn sâu thêm lần nữa.
Cuối cùng, cô ấy cũng hài lòng rời đi, ngoan ngoãn quay về nhà.
Tôi lập tức gọi hệ thống đã bặt vô âm tín từ lâu:
“Hệ thống! Đây là chuyện gì? Mau nói rõ cho tôi biết!”
Giọng hệ thống như sắp khóc:
【Chỉ số hắc hóa của Hoài Tuyết Yên trong nguyên tác quá cao, phá vỡ quy luật thiên đạo nên đã xuyên tới dòng thời gian này.】
Tôi cau mày: “Vậy các người định giải quyết sao?”
【Tôi đã cố gắng hợp nhất hai người họ — vì về lý thuyết, họ vốn là cùng một người đến từ hai thời điểm khác nhau — nhưng không hiểu sao lại gặp lỗi… thế là xuất hiện hai Hoài Tuyết Yên.】
Tôi: “Tốt lắm, lần sau đừng thử nữa nhé.”
【Ký chủ đừng nóng, tôi đang cố gắng sửa lại. Chắc vài ngày nữa sẽ ổn. Trong thời gian này, nhất định phải giữ kín mọi chuyện, đừng để người khác phát hiện ra có hai cô ấy!】
Hệ thống nói xong thì vội vàng off, lo đi sửa bug.
Tôi nhắm mắt thở dài.
Giờ làm sao cùng lúc giữ yên hai người điên đây?
Xin hỏi là làm thế nào???
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, mua đồ ăn rồi quay lại phòng bệnh.
Hoài Tuyết Yên phiên bản nguyên tác đang ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đợi tôi.
Tôi lạnh nhạt ngồi xuống, lấy đồ ăn ra như không có chuyện gì.
“A Nguyên.”
Cô ấy bỗng gọi.
Tôi cố giữ cho tay không run, bình thản đáp lại:
“Sao vậy?”
Ánh mắt cô ấy dừng trên mặt tôi thật lâu, rồi lại quay đi chỗ khác, giọng có phần cứng ngắc:
“Không có gì.”
Tôi không hiểu sao cảm xúc cô ấy lại thay đổi đột ngột, còn đang thắc mắc thì...
Hoài Tuyết Yên nói xong lại cảm thấy giọng mình quá lạnh lùng, như thể sợ tôi vì vậy mà không để ý đến cô nữa, liền quay đầu lại.
Lúc này tôi mới nhận ra — vành mắt cô ấy đã đỏ hoe.
“Tóm lại là sao vậy?”
Cô nói lí nhí:
“…Vết thương đau quá. Không sao đâu, chịu một chút là ổn.”
Tôi cũng không biết cô ấy nói thật hay đang làm nũng.
Đúng là một phản diện có chút… yếu đuối.
Sau khi ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh rửa tay. Ngẩng đầu lên, tôi tình cờ bắt gặp hình ảnh mình trong gương.
Lúc này tôi mới phát hiện, môi mình đã bị cắn đến rách cả da.
Tôi: “…”