Sau Khi Cứu Rỗi Nữ Phụ, Cô Ấy Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 8

Chương 8
Thu dọn xong, tôi viện cớ phải xử lý công việc để rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, không gian xung quanh im ắng lạ thường.
Tôi bật đèn, trong phòng khách không thấy bóng dáng của Hoài Tuyết Yên đâu cả.
Tôi lên lầu, đi về phía phòng ngủ chính.
“Hoài Tuyết Yên?”
Tôi đẩy cửa bước vào, bên trong tối om.
Còn đang nghi hoặc, thì bất ngờ một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ngã xuống giường.
Hoài Tuyết Yên cúi đầu hôn lên môi tôi.
Tôi gần như không chịu nổi, tay chống ra sau tìm điểm tựa, lại chạm phải một xấp giấy bị xé nát.
Cô ấy ôm tôi vào lòng, nụ hôn gần như hung hãn, như thể muốn hòa tôi vào tận máu thịt.
Không biết bao lâu sau, cô ấy mới dừng lại, vùi mặt vào cổ tôi, giọng nói khàn khàn:
“Anh ơi… mình đừng ly hôn được không?”
“Đừng bỏ em.”
Cô ấy nắm lấy tay tôi, đan mười ngón vào nhau.
Đột nhiên cô ấy như phát hiện ra điều gì, người khựng lại, vội ngẩng đầu nhìn tôi:
“Nhẫn đâu rồi anh? Nhẫn cưới của anh đâu rồi?”
Tôi nhìn cô ấy: “Em nghĩ xem?”
Cô ấy cúi đầu, hôn nhẹ từng cái lên yết hầu tôi:
“Là con nhỏ "em" kia làm anh giận phải không…”
“Em thật là khốn nạn.”
“Anh đánh em đi, để em gọi cái cô Hoài Tuyết Yên kia đến nữa, hai đứa em xin lỗi anh được không? Chồng ơi, anh muốn em làm gì cũng được, đừng rời xa em… Là em khiến anh chịu uất ức rồi…”
Cô ấy vừa nói vừa cúi đầu, giống như một chú cún con ngoan ngoãn đáng thương đang van xin được chủ nhân tha thứ.
Mọi người ạ, tôi thực sự không trách nổi cô ấy.
Vì cô ấy… thật sự quá giống một chú chó nhỏ mất phương hướng.
Tôi không nhịn được, đưa tay xoa nhẹ đầu cô ấy.
Nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện — cô ấy không phải chó con ngoan ngoãn gì hết, mà là cáo đội lốt cún.
Cô ấy tận dụng từng chút yếu lòng của tôi, từng chút nhượng bộ của tôi, để từng bước áp sát, chiếm lĩnh toàn bộ lãnh thổ.
Sáng hôm sau, tôi nhìn Hoài Tuyết Yên đang ngủ yên trong vòng tay mình, bất giác rơi vào trầm tư.
Hóa ra… cái cách hệ thống bảo tôi "ổn định cả hai người họ", chính là kiểu ổn định này sao?
Mấy ngày tiếp theo, tôi cứ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà, hai cô nàng cũng tạm thời sống yên ổn, nước sông không phạm nước giếng.
Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cầu mong hệ thống nhanh chóng sửa xong trục trặc.
Kết quả, ngay khi tôi vừa thả lỏng một chút, thì tối hôm đó, tôi nhận được tin — Hoài Tuyết Yên "nguyên tác" đã được xuất viện.
Lúc tôi thấy tin nhắn thì đã qua ba tiếng đồng hồ.
Tôi bật dậy như bị điện giật!
“Em mau tìm chỗ trốn đi!”
Hoài Tuyết Yên kia đang chán chường nghịch ngón tay tôi, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn:
“Sao vậy?”
Tôi vừa suy nghĩ nhanh chóng, vừa nói:
“Cái Hoài Tuyết Yên kia sắp về rồi, em…”
Cô ấy chậm rãi cắt lời tôi: “Em là thứ không thể để người ta nhìn thấy sao, anh?”
Không phải, là sợ hai người gặp nhau thì chẳng khác gì sao Hỏa va chạm sao Kim.
Cuối cùng, tôi phải lén lút đưa cô ấy vào phòng ngủ cũ mà tôi từng ở.
Vì trước đó sợ bị lộ nên tôi đã cho dì Lưu nghỉ phép.
Cho nên khi tôi xuống lầu, cảnh đầu tiên thấy được là Hoài Tuyết Yên "nguyên tác" đang ngồi lặng lẽ một mình trên sofa phòng khách.
Tôi đi đến, bình tĩnh nói: “Anh vừa mới thấy tin em xuất viện. Giờ đói không, anh nấu cho em bát mì nhé.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu. Khi tôi bắt đầu thấy chột dạ, cô ấy mới nở một nụ cười trong veo, ngây thơ:
“Vâng, vất vả cho anh rồi, A Nguyên.”
Tôi nhanh chóng nấu mì, rồi ngồi cạnh cô ấy để ăn cùng.
Chỉ là một bát mì rất bình thường thôi.
Vậy mà cô ấy có vẻ rất thích, đến cả nước cũng húp sạch.
Thấy cô ấy ăn xong, tôi định lên lầu nghỉ ngơi.
Vừa tính vào phòng ngủ phụ, thì bị cô ấy giữ lại.
Hoài Tuyết Yên "nguyên tác" khẽ cúi mắt, vì mới xuất viện, dưới ánh đèn mờ nhạt, trông cô ấy càng thêm xanh xao mong manh.
Lông mi cô ấy khẽ rung, ánh mắt mang theo vẻ dè dặt:
“A Nguyên, mình về phòng ngủ chính ngủ được không?”
Ô, nhớ hồi đầu là ai đuổi tôi ra ngủ phòng phụ nhỉ?
Tôi xua tay: “Không cần, anh ngủ ở đây vẫn quen rồi.”
Ánh mắt cô ấy dần tối đi, giọng cũng buồn bã hơn:
“Anh vẫn giận em đúng không… A Nguyên, em biết em sai rồi. Anh đánh em, mắng em cũng được, miễn là anh hết giận…”
Tôi dứt khoát đáp lời theo cô ấy: “Ừ, trước khi anh hết giận, sẽ không ngủ chung đâu.”
Hoài Tuyết Yên ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhẹ nhàng:
“Không sao đâu, chỉ cần anh chịu cho em quay về nhà này, em đã rất vui rồi. Em nhất định sẽ khiến anh nguôi giận.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất